Anh ngồi xuống, Lữ Nha đưa bát đũa đến. Chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhận ra đây là đồ Doãn Ái nấu, màu sắc quen thuộc, đến hương cay của thịt tẩm ướp cũng đúng vị.
“ Cậu chủ, chị Ái trực tiếp nấu ăn, toàn là món ngon.” Lữ Nha muốn bầu không khí bớt ngột ngạt.
Nhưng Doãn Ái không quan tâm, trực tiếp đem tất cả đồ ăn còn lại trên bàn đổ đi, chỉ cần là món cô nấu, dù thừa ít hay nhiều cũng nằm yên vị trong thùng rác.
Lữ Nha sững người: “ Chị làm gì vậy…”
“ Về phòng của cô đi.” Lục Tiêu Ngạn lớn tiếng. Lũ Nha cũng sợ hãi đi vào.
Lục Tiêu Ngạn tức giận đập đũa xuống bàn, anh đi lại gần chỗ Doãn Ái, giữ lấy tay cô, đĩa thịt xào trên tay bị rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng vỡ của sứ Thanh Hoa.
“ Em định cư xử như vậy đến khi nào?” Anh giữ chặt lấy cổ tay cô, gằn giọng nói.
Doãn Ái muốn thoát ra nhưng không được, trực tiếp đối đầu với anh: “ Anh giận sao? Tôi chỉ muốn anh nếm thử cảm giác bị chèn ép đến ngạt thở là thế nào thôi, giờ anh đã cảm nhận được chút nào tâm tình của tôi và người nhà họ Sở chưa?”
“ Doãn Ái, tôi đối xử với em còn không tốt sao? Cớ gì cứ nghĩ đến người nhà đó.”
Doãn Ái ngước lên nhìn Lục Tiêu Ngạn: “ Tốt, anh đối với tôi rất tốt, vậy anh có thể đáp ứng nguyện vọng của tôi, để cho nhà họ Sở yên ổn, thả tôi đi có được không?”
“ Tôi có thể cho em mọi thứ trừ chuyện này.” Lục Tiêu Ngạn vẫn luôn tàn độc như vậy.
“ Tôi chỉ muốn thứ này.” Doãn Ái nhất quyết không chịu thua: “ Lục Tiêu Ngạn, anh vì cái gì mà ép tôi đến mức này, anh có từng nghĩ qua tôi thấy ngột ngạt thế nào chưa?”
Lục Tiêu Ngạn không trả lời luôn, anh bước thêm một bước, kéo sát cô vào lồng ngực.
“ Anh muốn cùng em sống hạnh phúc như trước đây, Doãn Ái, đây là điều duy nhất anh muốn.”
Lồng ngực này từng cho cô cảm giác an toàn, là nơi ấm áp ôm lấy cô. Nhưng trái tim bên trong của anh chưa từng dành cho cô.
Doãn Ái hít một hơi: “ Lục Tiêu Ngạn, đoạn hội thoại của anh và Dịch Phàm ở tòa án tôi đều nghe không sót một chữ.”
Cô muốn cười, nhưng giờ phút này lại chỉ thấy đau âm ỉ.
“ Lần này anh lại muốn lợi dụng tôi vì mục đích gì nữa?” Doãn Ái đưa đôi mắt to tròn nhìn anh, đầy bi thương cùng tuyệt vọng.
“ Tôi không dám tin anh nữa rồi.” Phải bao nhiêu thất vọng mới nói ra lời này.
Lục Tiêu Ngạn khẽ gọi cô: “ Doãn Ái…”
Anh cũng không biết thanh minh cái gì, xưa đến nay anh đều dùng quyền lực ép buộc người khác, chỉ cần anh muốn sẽ tìm mọi cách đạt được, không đạt được sẽ trực tiếp hủy hoại.
Nhưng anh cũng dần nhận ra, không phải điều gì cũng có thể theo kế hoạch của anh. Ví dụ như Doãn Ái, anh dùng mọi cách chiếm đoạt cô, nhưng dù biết cô không cam tâm vẫn chẳng nỡ xuống tay.
Doãn Ái chỉ có một điều đau đáu trong lòng: “ Anh giúp tôi trị bệnh, là tôi nợ anh, đừng làm khổ người nhà họ Sở, Lục Tiêu Ngạn, tôi theo anh về rồi, anh tha cho Mục Dương đi.”
Mi tâm nhíu lại, cảm giác lo sợ lại lan ra: “ Em yêu hắn ta rồi sao?”
Doãn Ái lựa chọn im lặng, so với tình yêu, bọn họ giống như anh em trong một gia đình hơn.
Lục Tiêu Ngạn thấy cô chần chừ không trả lời, trong lòng như có tảng đá nặng đè vào. Là anh đã đến chậm một bước sao? Anh tự hỏi, nếu lúc đó không kí vào đơn ly hôn, ít nhất hôn nhân sẽ là sợi dây trói buộc cô.
Nhưng bây giờ ly hôn rồi, anh lấy gì để giữ cô bên cạnh bản thân đây.
Cái gì mà cuộc sống hạnh phúc, chỉ một mình anh tưởng tượng ra.
“ Được, tôi sẽ rút đơn kiện, cũng sẽ để người nhà họ Sở đến Tam Châu, còn lại để họ tự sinh tự diệt.” Lục Tiêu Ngạn thỏa hiệp.
Anh buông cô ra, xoay người đi lên tầng hai. Doãn Ái không thấy dáng vẻ khổ sở của anh, cùng sự bất lực trong con người ấy.
Doãn Ái rửa tay, trong lòng nặng nề. Mục Dương, từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa, tương lai của anh sẽ tốt đẹp hơn thôi.
Tối hôm đó, Sở Miên gọi điện thoại cho Doãn Ái, mừng rỡ nói rằng Sở Mục Dương đã trở về rồi, miệng không ngừng cảm ơn.
Doãn Ái thả lỏng người: “ Sở Miên, Phán Phán còn tái bệnh nữa không?”
“ Không có, sắp tới chuyển vào trung tâm thành phố sẽ gần bệnh viện, chị cũng sẽ yên tâm hơn.”
Nói chuyện một lúc liền tắt điện thoại, Doãn Ái nằm trên giường lớn, trong đầu là những suy nghĩ miên man. Việc của nhà họ Sở đã giải quyết xong, bây giờ cô không biết nên cư xử với Lục Tiêu Ngạn như thế nào nữa.
Lục Tiêu Ngạn nói muốn cùng cô sống hạnh phúc, lời nói ấy không nửa phần giả dối, xém chút nữa Doãn Ái cũng đã gật đầu. Suy cho cùng lý do họ ly hôn cũng là cô ích kỉ, nhưng tại sao Lục Tiêu Ngạn dễ dàng đồng ý như vậy, không phải do đã chán rồi sao.
Nếu chán rồi, cớ gì phải nổi hứng chơi lại.
Doãn Ái có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng một chút dũng khí cũng không có.
Sau khi Sở Mục Dương rời khỏi sở cảnh sát, ngay hôm đó Sở Miên như chỉ canh giây phút này, thu dọn đồ đạc chuyển vào trung tâm thành phố. Chị ấy xin được việc ở Minh Hòa, công ty không lớn nhưng thu nhập cũng được coi là ổn định.
Sở Mục Dương cũng bận quay cuồng trong phố thị phồn hoa. Vì chỉ duy có bằng cấp ba nên xin việc rất khó, vì vậy phải bắt đầu từ công việc khổ cực nhất.
Quên đi quá khứ trước đây, tiền kiếm kha khá nhưng có thể mất mạng bất kì lúc nào.
Khi đó, Sở Mục Dương đã xác định một tư tưởng, có thể ngày mai anh sẽ bị ai đó trả thù, xác bị vứt ở một nơi hẻo lánh, hoặc cứ tiếp tục cuộc sống côn đồ không có tương lai.
Nhưng bây giờ có gia đình, anh khao khát làm lại hơn ai hết.
Sở Miên dọn tủ quần áo, một xấp giấy cùng phong thư rơi ra.
“ Mục Dương, cái này của em à? Viết nhiều thư tay gửi đến bệnh viện vậy sao?”
Chữ viết được một chút lại gạch, đóng phong thư lại không dám gửi, bao nhiêu thư nháp Sở Mục Dương đều nhét vào hộp.
“ Là của em.”