“ Đồ trọng sắc khinh bạn.”
Doãn Ái cười cười nói, Bạch Nhạc nghe vậy lại ra vẻ người vợ nhỏ nhu mì.
“ Không có a, đến hôm Giáng Sinh sẽ cho cậu bất ngờ.”
Cô ngàn vạn lần cũng không biết, Bạch Nhạc chỉ vì hành động nghĩa hiệp của Dịch Phàm ở căn tin mà thông đồng với anh, một lần nữa muốn tác thành cho hai người.
Doãn Ái đứng rất lâu trước của hàng gang tay ở Quảng trường, đôi nào cũng rất đẹp, nếu mẹ và dì Mai có thể đeo thì sẽ rất ấm, nghĩ vậy cô liền mua lấy hai đôi.
Bất ngờ mà Bạch Nhạc nói xuất hiện ngay ở Quảng trường, Dịch Phàm đứng dưới cây Giáng Sinh cao 15m rực ánh đèn, áo lông dài đến chân của anh càng tôn dáng vẻ cao ráo, ánh mắt nhu tình nhìn cô.
Dòng người qua lại sầm uất, tứ phía đều có tiếng cười nói, cả hội trường còn bài Giáng Sinh kinh điển “ All I want for Christmas is you”, nhưng lúc này, cô lại chẳng nghe được gì, trước mắt chỉ có Dịch Phàm đang đi đến.
“ Tiểu Ái, giáng sinh vui vẻ.”
“ Không nghĩ lại gặp anh ở đây, thật trùng hợp.”
“ Không trùng hợp, anh cố tình đợi em ở đây.”
Doãn Ái cảm thấy hồi hộp, tay cô toát mồ hôi lạnh, cảm giác như hàng nghìn con bướm đang bay trong bụng.
“ Chúng ta đón Giáng Sinh với nhau đi, dù sao bây giờ em cũng không muốn đến bệnh viện đâu đúng không?”
Dịch Phàm hiểu cô, bao nhiêu năm con người thay đổi, Doãn Ái vẫn không bỏ được một số thói quen. Kì thật, cô đúng là không muốn đến bệnh viện, lạnh lẽo lại tẻ nhạt, trước đây cô nhiệt huyết, bây giờ dù không thể tìm lại sự năng nổ năm đó, Doãn Ái vẫn bài xích với yên tĩnh.
“ Vẫn là thôi đi, tôi về trước.”
Dịch Phàm không muốn cô có ấn tượng xấu về mình, anh đường đột xuất hiện như thế hẳn là Doãn Ái không quen, anh cũng không miễn cưỡng cô.
“ Tiểu Ái, quà Giáng Sinh này anh muốn tặng em, đừng từ chối anh được không?”
Doãn Ái nhận lấy, nếu cô cứ tiếp tục từ chối anh ta sẽ không để cô đi mất. Chiếc hộp hình chữ nhật màu hồng phấn, trên là ruy băng màu trắng nổi bật, đẹp đẽ lại tao nhã.
“ Cảm ơn anh.”
Dịch Phàm hơi hụt hẫng, anh nhìn theo bóng lưng cô độc của Doãn Ái, nếu vào 5 năm trước, khi bọn họ còn quen nhau, hôm nay Doãn Ái đang nắm tay anh đi ra phố phường đông đúc, trên miệng cười ngọt ngào.
Tất cả chỉ là quá khứ, cảnh bao năm vẫn không đổi, lòng người đã sớm nguội lạnh.
Doãn Ái trở về Lục Bảo Kính, so với bệnh viện nơi này còn lạnh lẽo hơn, dù có đẹp đến mấy cũng chẳng thế làm ấm lòng người. Bên trong tối om, Doãn Ái mò công tắc điện, Lục Tiêu Ngạn đã ngồi sẵn ở ghế sofa.
“ Anh về rồi sao không bật điện lên?”
“ Cô đi đâu?”
Hôm nay khá đặc biệt, gần đây Doãn Ái lại ngoan ngoãn như thế, Lục Tiêu Ngạn cũng sắp xếp công việc cùng cô đón Giáng Sinh, đi qua quảng trường lại chứng kiến cảnh đẹp mắt vừa rồi.
“ Tôi từ trường về.”
Doãn Ái thấy lạnh, Lục Tiêu Ngạn như sắp phát hỏa, cảm giác như cô lại sắp chịu trận cuồng nộ vậy.
“ Cầm lấy, quà Giáng Sinh cho cô.”
Lục Tiêu Ngạn đặt lên chiếc hộp hồng một cái nhỏ hơn, là nhung đỏ mềm bao phủ, anh ta mở ra, chiếc vòng cổ xanh ngọc nổi bật trên lớp lót đen, giá trị không phải người bình thường mua được.
“ Cái này…tôi không nhận…”
Nó đắt quá, cô không dám lấy, trong mắt Lục Tiêu Ngạn lại biến thành cô không thèm lấy, chỉ vì đã có thứ giá trị hơn.
“ Không nhìn ra cô lại thích thú với thứ rẻ tiền này, Doãn Ái, đi theo tôi cũng 2 tháng rồi, cô vẫn không chịu học cách ngoan ngoãn nhỉ?”
Giọng anh đầy sự châm biếm, cái hộp màu hồng chướng mắt vô cùng.
“ Anh lại phát điên cái gì?”
Doãn Ái hơi lùi lại, va phải chiếc ghế nhỏ, ngã thụp xuống đất, cả quà trên tay đều rơi xuống. Hộp màu hồng mở ra, bên trong là khăn quàng ấm áp được bao trong lớp vỏ trắng, bức thư ngắn cũng lộ ra.
Lục Tiêu Ngạn như quỷ dữ, anh ta ngồi xuống trước mặt cô, tay cầm lấy bức thư, đọc một lúc rồi cười. Chính là kiểu mặt cười tâm lạnh, chả có chút vui vẻ, khiến người khác sợ hãi.
“ Tiểu Ái của tôi, sao em lại ngu ngốc như thế, Dịch Phàm có bạn gái rồi, em còn muốn thành người thứ ba sao?”
Thấy mặt cô tái nhợt, Lục Tiêu Ngạn đem bức thứ xé làm ba, hộp quà cũng bị đá bay mất. Doãn Ái theo bản năng muốn đỡ lấy, cô chạy qua bàn uống nước, vô tình dẫm phải sợi dây chuyền xanh ngọc, cô cũng không nhận ra.
Anh ta đá quà của Dịch Phàm cô sẽ không ngu ngốc đi nhặt, nhưng còn có đồ cô mua tặng mẹ và dì Mai.
“ Bấy lâu nay cô không chịu hợp tác với tôi, có phải vẫn còn nhớ nhung hắn không? Tấm ảnh ảnh ở khách sạn xem ra là thật, Doãn Ái tôi bây giờ rất nghi ngờ, màng trinh đó của cô có phải là thật không đấy?”
Người ta hay nói, những gì khi tức giận nói ra đều không tính là thật. Nhưng nó không đúng với Lục Tiêu Ngạn, một khi anh ta lên cơn thịnh nộ, lời nói ra vừa cay vừa độc, không cần quan tâm người khác tổn thương không.
Doãn Ái bị anh ta sỉ nhục, ngực phập phồng tức giận, chỉ hận không thể tát Lục Tiêu Ngạn một cái.
“ Là tôi phẫu thuật đấy, anh hài lòng chưa.”
Một chút cũng không, nghe xong còn thấy máu như đang chảy ngược, tức giận đến đỉnh điểm.
“ Còn nhớ cô nói sẽ hầu hạ tôi không, mua cô về chính là để cho mục đích này.”
Doãn Ái bị nhấc ngược lên, cô thấy Lục Tiêu Ngạn hung hăng như vậy, hai chân bất giác kẹp chặt lại, vành mắt đỏ ửng lên.
“ Đừng, tôi không làm được, Lục Tiêu Ngạn thả tôi xuống, tôi sai, là tôi sai, xin anh thả…”
“ Giờ mới biết xin sao? Tôi đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, tính tôi rất xấu, lại rất ghét chung đụng với kẻ khác, chừng nào cô vẫn lăn trên giường của tôi, đừng nghĩ đến ve vãn đàn ông.”
Cửa phòng ngủ bị đạp ra, cả người cô bị ném thẳng lên giường, eo đau như muốn gãy.