“ Cấp trên hủy bài thi của cô, chiều nay đến lấy đi.”
“ Tôi sẽ đến lấy về.”
Doãn Ái nghe được tiếng hừ lạnh, bị người ta coi thường không phải lần đầu, nhưng vẫn sẽ bị tổn thương. Bạch Nhạc muốn chửi lại bị ngăn, Doãn Ái chỉ nói xin lỗi rồi chào tạm biệt.
Khi đến phòng tranh, mắt cô vẫn hơi đỏ, Bạch Nhạc giúp cô che phủ đi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy xót xa. Bức tranh chàng thanh niên dưới gốc Bạch quả mùa thu đã in hằn trong tâm trí cô, bây giờ lại bị ném sang một góc, thảm hại vô cùng.
“ Tiểu Ái.”
Doãn Ái nhận lấy tranh từ tay Dịch Phàm, đối diện với cô không phải người trong tranh nữa, anh cao cao tại thượng nhìn cô, chẳng có lấy tia ấm áp.
“ Chuyện năm đó…”
“ Anh yên tâm, tên anh sẽ chẳng được khai ra đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”
Cô vội bổ sung nốt vế sau, trái tim đau như bị đâm vào.
“ Lúc trước anh không đủ chín chắn, không thể bảo vệ em, cho anh một cơ hội, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Lời nói của anh rõ ràng, ánh mắt lại thành khẩn, Doãn Ái chỉ thấy tai mình ù đi. Nếu 3 năm trước anh không bỏ cô đi, nếu anh chịu nghe cô giải thích, mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này.
“ Anh chịu trách nhiệm bằng cách nào, cho tôi một khoản nữa rồi ép tôi rời khỏi Tam Châu?”
Doãn Ái thấy anh im lặng, đáy lòng vẫn thất vọng bỏ tay anh ra. Dịch Phàm giữ lấy eo Doãn Ái, đem cả người cô ôm chặt vào trong lồng ngực. Anh hối hận rồi, năm đó anh không nên nghe ba mẹ ra nước ngoài, không nên để cô lại một mình.
“ Nếu không thể tiếp tục, chúng ta làm lại từ đầu. Em cứ suy nghĩ đi, anh sẽ chờ.”
Doãn Ái đem tranh rời đi, tâm cô đã phẳng lặng từ lâu, Doãn Ái bây giờ chẳng còn sức cùng anh bắt đầu lại cuộc tình dang dở.
Trong bệnh viện nườm nượp người, Doãn Ái tìm đến căn phòng ở cuối hành lang, chỉ thấy bác sĩ đang khó xử ở đó.
“ Bác sĩ Lương, có chuyện gì với mẹ cháu sao?”
Bác sĩ Lương là một người lớn tuổi, tính tình hiền hậu, đối với đứa trẻ ngoan như Doãn Ái vẫn luôn châm chước, nhiều lần còn thay cô nộp tiền viện phí.
“ Doãn Ái, có chuyện là…người hiến tủy cho mẹ cháu không đợi được,…họ không đồng ý nữa rồi.”
Tin này như sét đánh vào tai cô, nếu như vậy mẹ cô phải làm sao, bao lâu nay cô lao đầu kiếm tiền vì cái gì chứ, họ đã chờ người thích hợp hai năm rồi, còn có thể lùi lại nữa sao.
“ Cháu mang đủ tiền rồi, bây giờ lập tức đi đóng, bác Lương, cháu…”
Vị bác sĩ xót xa thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực.
“ Ta cũng không còn cách nào khác…chúng ta tiếp tục chờ…”
“ Lại chờ, lại chờ…cháu đã đợi 2 năm rồi, cháu có thể chờ nhưng mẹ cháu không chịu nỗi nữa đâu,…Bác cho cháu biết người đó là ai được không, cháu sẽ tìm người ta thuyết phục…”
“ Cháu biết ta không thể tiết lộ thông tin mà…”
Doãn Ái biết là không thể, nhưng cô không còn cách nào khác. Trước đây để hiến tủy, đối phương thét giá trên trời, cô làm ngày làm đêm, bây giờ đối phương lại không đồng ý.
“ Cháu xin bác, cháu thực sự không đợi được nữa đâu.”
Mẹ cô càng ngày càng yếu, nhợt nhạt ngồi trên giường, còn bảo cô đợi đến bao giờ nữa. Ông Lương không đành lòng, cuối cùng vẫn tiết lộ tên cho cô.
……...
Doãn Ái chậm chạp đến Lục Bảo Kính, người hiến tủy cho mẹ cô lại là Lục Tiêu Ngạn, nếu không phải có giấy tờ chứng minh, có đánh chết cô cũng không tin anh ta có lòng tốt như vậy.
Lục Tiêu Ngạn dường như đã tính trước cô sẽ đến, cửa cũng mở sẵn, cả người mới tắm xong nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ.
Cô đi vào phòng khách, bên trong không có đèn, tối om, chỉ có ánh sáng từ phòng ngủ tầng hai. Cô cởi giày ra, cô hầu đưa cho cô dép lê, cẩn thận hướng dẫn cô lên tầng hai.
Người đàn ông quyến rũ chết người, mới tắm xong tóc vẫn còn rối, vài giọt nước rơi xuống vai rắn chắc, môi mỏng thấy Doãn Ái đến liền khẽ câu lên.
“ Tôi có nên kiện bác sĩ Lương vì tiết lộ thông tin bệnh nhân không?”
“ Lục thiếu, tiền tôi đã mang đủ, xin anh hãy tiếp tục hiến tủy, tôi…”
“ Bây giờ tôi không muốn, hơn nữa, mấy đồng tiền lẻ của cô tôi không cần…”
Doãn Ái biết anh ta muốn dồn cô vào đường cùng. Lục Tiêu Ngạn một tay chống lấy đầu, nghiêng người nhìn Doãn Ái. Sẽ có một ngày, anh nhắc cho cô lời hôm đó, chính xác là hôm nay.
“ Lục Tiêu Ngạn, không phải anh muốn ngủ với tôi sao, tôi đồng ý, anh muốn nuôi tôi, tôi đồng ý, anh muốn gì cũng được, xin anh hãy tiếp tục hiến tủy…”
Phía trước bị hơi nước trong mắt làm nhòe đi, Doãn Ái chịu thua, cô đấu không nổi, chỉ còn cách hèn mọn cầu xin anh ta. Cô chỉ còn một người thân duy nhất, nếu mất mẹ, cô chính là kẻ trắng tay.
“ Cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu?”
Lục Tiêu Ngạn nhắc nhở cô, cuộc mua bán này là anh ta lỗ.
“ Cô chỉ là đôi giày rách mà Dịch Phàm đá đi, lúc trước tôi nghĩ cô còn trinh mới chú ý đến cô, bây giờ tôi không còn hứng thú nữa rồi.”
Trong mắt anh lộ rõ vẻ chán ghét, cả người cô nhẹ bẫng đi, răng cắn chặt vào môi đến bật máu. Cô muốn nói, anh dựa vào đâu mà đánh giá cô, nhưng không còn quan trọng nữa, người này vốn không hề muốn giúp cô, anh ta cũng chỉ muốn sỉ nhục cô.
“ Xin anh…mẹ tôi thật sự không chịu nổi nữa đâu, bà ấy đã bị bệnh tật giày vò 2 năm rồi,…chỉ cần anh hiến tủy, bao nhiêu tiền cũng được,…”
Doãn Ái quỳ xuống dưới chân Lục Tiêu Ngạn, nếu lần này anh ta vẫn không đồng ý, cô cũng không còn cách nào khác. Lục Tiêu Ngạn biết lúc nào cần rắn lúc nào cần buông, dù anh ta nói thế nhưng vẫn không thể phủ nhận, anh ta muốn ngủ với cô.
“ Đi tắm đi.”
Doãn Ái ngẩn người nhìn anh ta, cô vẫn không biết như vậy là ý gì.
“ Tôi nói cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường. Việc hiến tủy còn tùy biểu hiện của cô.”