“ Tiểu Ái, mình thật sự muốn nhanh tốt nghiệp, khi đó có thể gả cho Phó Nhậm rồi.”
Hai người họ đều chờ ngày này, chỉ cần Bạch Nhạc tốt nghiệp, Phó Nhậm sẽ cầu hôn cô ấy. Quả thật, đây không phải thứ mọi cô gái khao khát sao. Bạch Nhạc quen Phó Nhậm trong một buổi hướng nghiệp, lúc đó anh ta vẫn còn là sinh viên Luật.
Nghe nói anh ta phải trăm phương ngàn kế mới chinh phục được cô nàng.
“ Lúc đó sẽ để cậu làm phù dâu của mình.”
Doãn Ái cười cười, ngày họ tốt nghiệp cũng không còn xa nữa, bài luận cũng đã hoàn thành, bản thân cô cũng có chút mong chờ.
……
Vãn Cảnh.
Chỉ mới 7 giờ tối, khắp các phòng bao đã kín người, ánh đèn sáng đậm kéo dài cả đường hành lang dài, thảm chải ở đây cũng đều là hàng hiệu đắt đỏ, chủ sở hữu của Vãn Cảnh chính là Cố Viên Long.
Bên trong phòng bao tầng 3, đám bạn Lục Tiêu Ngạn đều tập trung ở trong đó. Cố Viên Long không dẫn theo Chu Hiểu Hiểu, chỉ có 4 người đàn ông bọn họ, xung quanh cũng không có người phục vụ.
Chỉ là buổi tụ tập bình thường.
Cố Viên Long vừa tắt điện thoại, khuôn mặt tràn đầy ý cười, vừa rồi còn có thể nghe thấy giọng nói non nớt của Mặc Mặc.
“ Đám phụ nữ ngoài kìa mà biết dáng vẻ này của cậu, tôi tin là chẳng còn ai theo đâu, đồ cuồng vợ.”
Tử Tiêu huých vào vai Cố Viên Long, bộ dạng con mèo giận dỗi được phô ra triệt để.
“ Vợ tôi tôi đương nhiên chiều chuộng, cậu đã 30 rồi, không nghe Mặc Mặc nói sao, 30 mà chưa có bạn gái là có vấn đề.”
Cố Viên Long lấy vợ sớm nhất trong 4 người họ, lại còn có một đứa con trai kháu khỉnh, đáng yêu, quả thật sẽ lên mặt nhất.
Lục Tiêu Ngạn vẫn không nói gì, nếu nói Tử Tiêu 30 tuổi, anh cũng đâu còn trẻ nữa. Kết hôn sao? Có phải sẽ giống như Cố Viên Long, nhà cửa sáng rực vui vẻ, có một đứa con đáng yêu như Mặc Mặc không?
“ Ngạn, đến lúc rồi đúng không? Anh Khải Văn cũng đã mất 15 năm rồi.”
Lộc Phàm luôn là người nhã nhặn nhất trong số bọn họ. Tính tình Cố Viên Long và Lục Tiêu Ngạn khá giống nhau, so ra về độ tàn nhẫn Lục Tiêu Ngạn sẽ hơn một phần. Tử Tiêu dễ tính hơn bọn họ, là kiểu người càng thân càng điên.
“ Phải rồi, nếu đến giờ vẫn chưa kết hôn, anh Khải Văn sẽ không yên tâm đâu.”
Cố Viên Long nhớ lại, Lục Tiêu Ngạn cũng trầm ngâm ngả ra ghế dài. Điếu thuốc cháy ở đầu, lát sau có khói trắng bay lên tan trong không khí. Lục Tiêu Ngạn rất ít khi hút thuốc, anh ghét lửa, ghét sự cháy rực thiêu đốt con người.
“ Tôi cũng không biết mình có hợp với kết hôn không nữa?”
Tính cách của anh rất rõ, không muốn bị ràng buộc, liệu có thể bị giữ chân bởi một người phụ nữ như Cố Viên Long.
“ Cô em ở Hoa Thành rất xinh đẹp, giờ còn theo cậu không?”
Tử Tiêu đang nhắc đến Doãn Ái, trong mắt đám bạn anh, vì Doãn Ái ở lại lâu nhất, hiển nhiên cô là đặc biệt nhất.
“ Còn.”
Bọn họ đều bất ngờ, cũng gần một năm rồi, phụ nữ ở cạnh Lục Tiêu Ngạn chưa bao giờ quá được 1 tháng. Trường hợp này so với Cố Viên Long đâu có khác nhau, rồi bọn họ cũng sẽ bị người nào đó khóa chặt lại.
Gần 9 giờ, Doãn Ái từ thư viện trường trở về, ngó đồng hồ đã thấy hơi muộn, trời bên ngoài dù đã sang hè nhưng tầm này ngoài đường đã vắng, cô cũng không muốn đi lại nữa.
Doãn Ái lấy điện thoại gọi cho Lục Tiêu Ngạn, trước sảnh thư viện sáng rực, học sinh đến học rất đông, nhưng thế giới của cô lại nhỏ đến kì lạ, tất cả đều xoay quanh người đàn ông này.
Lục Tiêu Ngạn nhấc máy, cô có thể cảm nhận cả hơi thở của anh, giọng nói dịu dàng lại ân cần. Khoảnh khắc đó, trái tim cô đập rất mạnh, bọn họ thật sự rất giống như các cặp đôi khác.
“ Sao không nói gì vậy?”
Doãn Ái hoàn hồn, cô rời khỏi thư viện đi ra cổng chính, vừa đi vừa nói với anh.
“ Hôm nay em không về đâu, em ở kí túc.”
“ Quay lại đi.”
Lục Tiêu Ngạn đứng sau lưng cô, anh bỏ điện thoại vào trong túi quần, từ từ đi đến chỗ Doãn Ái đang đứng ngây ngốc ở đó. Đêm mùa hè mát mẻ, ánh đèn cam chiếu lên tóc anh, chân thực đến kì lạ.
Trong một khắc nào đó, cảnh tượng này vẫn mãi in sâu trong tâm trí của Doãn Ái, những lời anh nói với cô lúc này sẽ dần trở thành chấp niệm sâu trong lòng cô, cái rễ này ngày càng cuốn chặt lấy trái tim cô.
“ Sao anh lại đến đây?”
Là tình cờ thôi sao, Doãn Ái cũng không dám nghĩ đến trường hợp còn lại. Tóc Lục Tiêu Ngạn rất thường thượng, dùng keo vuốt gọn ra phía sau, nhìn rất giống với một nhân vật truyện tranh.
“ Vào xe đi.”
Sức hút của Lục Tiêu Ngạn tỏa ra rất lớn, thêm việc anh đi xe sang lại càng gây chú ý, mấy cô gái học ở Hoa Thành cũng không tránh khỏi tò mò, hướng đến vị trí hai người bàn tán. Doãn Ái hơi khó xử, cô không thích Lục Tiêu Ngạn xuất hiện theo cách này.
Nhưng dù có nói anh cũng sẽ không nghe.
Tô Mạt cũng vừa từ thư viện ra, cùng lúc đó Doãn Ái đang bước vào xe, cô bạn đi theo bên cạnh mắt đã sáng như đèn pha.
“ Mạt Mạt, là Lục Tiêu Ngạn đấy, ở ngoài anh ấy còn đẹp hơn trong ảnh, đúng là người đàn ông kim cương của Tam Châu.”
Tô Mạt hướng tầm nhìn ra chiếc xe sang trọng, cô ta lục lọi trí nhớ, phát hiện ra đây là người đã mua bức tranh ở buổi đấu giá, một nhân vật lớn có ảnh hưởng. Cô ta cũng hơi tò mò.
“ Người bên cạnh anh ta là ai vậy?”
“ Là họ tỷ Doãn Ái khoa kinh tế, thầy Lý hay nhắc chị ta lắm, nhưng cũng là được bao nuôi. Xì, xinh đẹp thôi chứ tài cán gì chứ.”
Tô Mạt nhìn ra cô bạn này rõ ràng ghen tỵ với Doãn Ái, dù vậy cô ta cũng chẳng quan tâm, trực tiếp xách balo đã cũ rời đi.
Doãn Ái ngồi trong xe, bên ngoài cô có thể nghe loáng thoáng những lời chỉ trích của bọn họ, trên trường cũng sẽ có người nói cô.
Những người cô tình nói lớn sau lưng cô, những người lại âm thầm nhắc đến tên cô trên diễn đàn trường, Doãn Ái vẫn rất nhẫn nhịn, dù sao thì cô cũng sắp tốt nghiệp, dù sao thì họ nói cũng có phần đúng.
Doãn Ái chính là tình nhân của Lục Tiêu Ngạn.