Hắn ta nhìn hai tên vệ sĩ, hai tên này hiểu ý hành động, ép chặt An Sơ trên nền đất lạnh lẽo. Chung Khởi không có đủ kiên nhẫn chấp nhận thêm, không cần biết sinh linh ấy quan trọng thế nào với An Sơ, một cước nặng nề hướng thẳng vào bụng cô.
“ Mẹ ơi….” Lục Tiêu Ngạn cắn hai tên vệ sĩ vừa rồi, khi quay lại vừa vặn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
Ánh mắt anh đỏ ngầu, thù hận bùng nổ gào thét bên trong nội tâm đứa trẻ, anh chạy đến chỗ Chung Khởi, muốn giết chết hắn ta, nhưng lại bị hai tên vừa rồi giữ chặt.
Hai tên hối lỗi: “ Tôi sẽ mang thằng bé đi ngay.”
Chung Khời như nghĩ ra trò gì thú vị, khóe miệng câu lên: “ Để nó chứng kiến đi.”
Tàn nhẫn không đủ để miêu tả con quỷ dữ này. Chung Khởi một lần nữa đạp vào bụng An Sơ, những lần tiếp theo không thể đếm được, mà An Sơ bị giữ chặt hai tay, nước mắt không ngừng tuôn ra, đau đớn khắp cơ thể.
“ Cút ngay, thả tôi ra….tôi phải giết chết ông…”
‘ Ngạn tử, bảo vệ mẹ và cả em trai con nữa’
An Sơ đau đớn gập người, giữa hai chân không ngừng chảy máu, cô biết đứa trẻ không còn rồi, đứa trẻ gắn liền với sinh mệnh của cô không còn rồi.
Bỗng nhiên không thấy đau đớn nữa, hai tên vệ sĩ cũng thả tay ra, An Sơ nằm ngửa lên trời, trong miệng vẫn nhẩm hát.
Là bài hát Đôi cánh thiên thần, là bài cả gia đình cô rất hay hát.
Là khúc nhạc của vở kịch ‘Hồ thiên nga’, cũng chính ngày đầu tiên cô gặp Lục Đình Phong.
“ Đưa cô ấy vào viện đi.” Chung Khởi liếc sang Lục Tiêu Ngạn: “ Đem nó về khu quân sự.”
“ Mẹ ơi…”
Hai người bị tách ra, Chung Khởi nhìn khuôn mặt trắng ởn của An Sơ, trong thâm tâm bắt đầu sợ hãi, yêu cầu xe lái nhanh hết mực.
Hắn ta chờ ngày này không phải để thấy cô gái mình yêu chết trước mặt, nhưng lại không kiềm chế được hành động, chỉ cần nghĩ đến con Lục Đình Phong trong bụng, hắn ta chỉ hận không thể giết nó sớm hơn.
An Sơ kiệt sức, bản thân cô cũng không cầm cự được lâu nữa rồi. Hai tay bắt đầu lạnh ngắt, cô sờ lên bụng, đứa con mà bọn họ mong đợi đã rời đi rồi, khi đó bàn tay này không thể giữ được con, còn có Ngạn tử của cô, máu thịt của cô.
Trong miệng An Sơ không ngừng lẩm bẩm: “ Ngạn tử, con nhất định phải sống thật tốt, chúng ta sẽ tiếp tục dõi theo con, bảo vệ con…”
Đó là lời cuối cùng mà An Sơ nói.
Tối đó, cả Lục gia từ lớn đến nhỏ không còn một ai, sơn trà hoa cũng không thể tiếp tục sống sót, rơi xuống dưới đất, để người qua kẻ lại giẫm vào, dập nát lại nhuốm máu.
Lục Tiêu Ngạn được đưa về căn cứ, ánh mắt mọi người nhìn anh không còn trìu mến như trước nữa, thay vào đó là khinh thường và ghét bỏ. Ngôi nhà trước đó cũng bị đốt sạch, Chung Khởi thay vị trí của Lục Đình Phong, những người trước đây theo ba anh đều chết trên chiến trường.
Lục Tiêu Ngạn trong lũ nhóc bị bắt lại là nổi bật nhất, chiếc áo trắng dính đầy máu cùng khuôn mặt không huyết sắc.
Đám trẻ trong này cũng thẫn thờ, là những đứa trẻ được đưa vào thí nghiệm cho phương thuốc mới.
Lục Tiêu Ngạn không giống chúng, anh muốn sống, anh phải trả thù tên khốn đó, vì vậy anh làm mọi cách để không tránh việc tiêm thứ thuốc kia vào người.
Trong một ngày lao động ngoài trời, Lục Tiêu Ngạn phát hiện đây chẳng phải khu quân sự mà là một vùng núi hoang vu, công nghệ nghiên cứu đặc biệt hiện đại, chắc chắn do tổ chức nào đó tài trợ.
Anh ở trong phòng thí nghiệm hai tháng trời, cuối cùng cũng vẽ được bản đồ lối thoát ra ngoài.
Lục Tiêu Ngạn trốn thoát, tin đầu tiên anh nghe chính là trên tiêu đề báo, Lục Đình Phong bị treo cổ vì tội phản quốc, gia đình biến mất không dấu vết.
Anh gom tờ báo lại, ném vào trong đám lửa cháy rực, sau đó đội mũ lên đi tiếp.
Không biết đi đâu về đâu, thứ anh biết là trốn thoát. Dù dùng súng cùng học võ từ nhỏ, lại thông minh hơn người, Lục Tiêu Ngạn từ một vương tử cao quý phải đi ăn trộm để sống qua ngày.
Anh lạc vào chợ đen, cuộc sống tăm tối bẩn thỉu chỉ càng làm thù hận của anh tích tụ.
Hình ảnh mẹ bị người ta đánh ngay trước mặt không thể làm gì, không thể bảo vệ em trai nhỏ chưa kịp chào đời, không thể giữ lời hứa với ba, anh muốn trả thù, từng bước vươn lên giết chết Chung Khởi.
Chợ đen vốn ầm ĩ, người ra kẻ vào đều là nhân vật máu mặt, Lục Tiêu Ngạn chen lấn, trốn chui trốn lủi trong những sạp hàng bỏ đi, vô duyên vô cớ cũng bị người ta kiếm chuyện.
Họ đánh anh, anh đánh lại đau gấp mười lần.
Họ đâm anh, anh sẽ chém lại mười nhát.
Tay đã quen, lòng cũng nguội lạnh, tự nói với bản thân rằng mình chỉ đang sinh tồn, phải sống.
Lục Tiêu Ngạn dần không có cảm giác, là một kẻ hoang dã mà không ai dám đụng vào. Anh không biết sợ hãi, chỉ biết rằng thù hận là thứ nuôi lớn anh sống qua ngày, là thứ duy nhất khiến anh phải sống đến tận bây giờ.
Trong một lần chạy trốn, Lục Tiêu Ngạn gặp Khải Văn. Khải Văn vừa nhìn Lục Tiêu Ngạn đã phát hiện ra khí chất tàn nhẫn trong người anh, ngay lập tức muốn dẫn theo Lục Tiêu Ngạn.
Trên người Lục Tiêu Ngạn đầy vết thương, sẹo cũ chưa lành đã đến sẹo mới, chồng chất lên nhau. Cơ thể đứa trẻ chứng minh nó chẳng có một ngày yên ổn.
Khải Văn cứu Lục Tiêu Ngạn, đem anh trở về Cố gia.
Cố Viên Long và Lục Tiêu Ngạn bằng tuổi, đánh nhau một trận bất phân thắng bại liền trở nên thân thiết. Ý chí trả thù nung nấu, như một ngọn núi lửa chỉ chờ ngày hoạt động, dung nham phun trào giết chết đối phương.
Cố Dã Trung cùng Lâm Lệ Thi hết mực dạy bảo, coi anh như người nhà mà đối đãi. Đúng như Khải Văn nói, Cố gia có thể giúp Lục Tiêu Ngạn trả thù.
Anh gầy dựng nên Bác Á, huyết mạch kinh tế của Tam Châu, không ngừng phát triển đến đỉnh cao.
Nhưng Chung Khởi lại từ chức, hắn ta biệt tăm biệt tích không ai biết. Khi xác định được vị trí chôn cất, tro tàn vung vãi, không có lấy một hũ nguyên vẹn.
Khu quân sự trước đây vẫn im ỉm trên ngọn đồi đấy, cảnh sát cũng không thể thăm dò được.