Cận kề ngày Tết, khu mua sắm càng sầm uất. Cô nàng này là nhân vật chị họ kia, Tư Cận Khả, vui vẻ khoác tay Lục Tiêu Ngạn dạo hết các cửa hàng thời trang. Thứ cô ta có là tuổi trẻ, mà cô ta cũng rất tận dụng, cười rạng rỡ.
“ Lục thiếu, bộ này có phù hợp không?”
Tư Cận Khả ướm thử, chiếc váy Zara này quả thật rất hợp với cô ta. Lục Tiêu Ngạn gật đầu, anh sớm đã chẳng nhìn qua, cô ta thích liền quẹt, anh không tiếc.
Cửa hàng lớn nhất ở đây thu hút nhiều cô gái cành vàng lá ngọc, mà lần này Tư Cận Khả nhìn trúng một mặt hàng phiên bản giới hạn. Trùng hợp là, con gái nhà tài phiệt Trình Ái cũng đặc biệt thích thú.
Nhân viên khó xử đứng sang một bên: “ Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, Trình tiểu thư đây đã chọn trước, chúng tôi có thể tư vấn cho cô một bộ khác.”
Tính hiếu thắng của Tư Cận Khả hình thành từ nhỏ, bây giờ lại có Lục Tiêu Ngạn bên cạnh, coi trời bằng vung hống hách.
Cô ta chống tay theo thói quen: “ Tôi nhất định muốn lấy bộ này, cô ta trả bao nhiêu tôi trả gấp đôi.”
Trình Ái chưa bao giờ phải nhún nhường, liếc mắt qua Tư Cận Khả đã biết là kẻ bám đùi, đã ăn bám còn tỏ vẻ. Nhân viên khó xử, chỉ nghe thấy Trình Ái lên tiếng.
“ Nhìn qua giá chưa mà mạnh miệng, gấp đôi? Hừ, còn không hỏi kim chủ của cô có đồng ý không.”
Bị nhìn trúng, Tư Cận Khả biết mình thất thế, nhưng ấm ức trong lòng không cách nào xả ra, chỉ có thể ngông cuồng làm loạn, dùng tiền để chèn ép đối phương.
Tư Cận Khả mỉa mai: “ Cô thì hay hơn tôi, ba cô chắc gì đã làm ăn trong sạch, sống trên tiền bẩn còn khí khái thế sao?”
Đụng đến gia đình, Trình Ái lập tức không khoan nhượng, dùng bạo lực giải quyết, trực tiếp túm tóc Tư Cận Khả, đập đầu cô ả vào mặt gương.
Giọng Trình Ái cay nghiệt: “ Ăn nói không suy nghĩ, nhìn vào gương một lượt đi rồi hãy phát ngôn. Tôi xem cái mặt này của cô bị phá hủy, Lục Tiêu Ngạn còn bao nuôi cô không.”
Tư Cận Khả sợ điếng người, nhưng vẫn không chịu thua. Hai người như kẻ điên lao vào đánh nhau, quyết không nhượng bộ. Khung cảnh hỗn loạn, tiếng chụp ảnh tanh tách, ai ngăn cũng không được.
Lục Tiêu Ngạn vừa nghe điện thoại của Phó Nhậm, trong lòng đã không thoải mái, bắt gặp cảnh tượng này càng thêm phiền toái. Anh ta chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, trực tiếp rời đi.
Tư Cận Khả ấm ức chạy đến chỗ Lục Tiêu Ngạn, quả nhiên Trình Ái vẫn nể mặt anh ta, không đến gây sự nữa.
Cô ả khóc lóc: “ Ngạn, anh phải làm chủ cho em, cô ta nói em dựa vào khuôn mặt này để câu dẫn anh,…rõ ràng là em yêu anh,…”
Nước mắt đầy mặt, Lục Tiêu Ngạn mất kiên nhẫn đẩy Tư Cận Khả ra.
“ Câm miệng ngay cho tôi. Cô có cần mặt mũi nữa không?” Lục Tiêu Ngạn lạnh nhạt, đáy mắt u ám chết người.
Tư Cận Khả hoảng sợ, vội lau nước mắt rồi theo anh rời đi. Trở về Lục Bảo Kính, cô ả vẫn không ngừng xin lỗi, líu ríu bên tai Lục Tiêu Ngạn. Kết quả, ngay buổi tối hôm đó, Tư Cận Khả bị đuổi đi không thương tiếc.
Lữ Nha đem hành lý của cô ta ra ngoài, rất thành thạo như đã làm nhiều lần.
“ Chị mau đi đi, Lục thiếu đã nói rồi, chị biết tính anh ấy mà, chị còn làm loạn thì hậu quả càng thảm thôi.”
Tư Cận Khả gào lên: “ Cô thì biết cái gì, chúng tôi là yêu nhau, anh ấy chỉ đang hiểu lầm thôi…”
Lữ Nha ngán ngẩm, sau khi Doãn Ái rời đi, có vài cô gái lưu lại, nhẹ thì nói một câu liền rời đi, nặng hơn một chút thì hai câu, chưa thấy ai khóc lóc dai như vậy.
“ Lát nữa Lục thiếu về, chị vẫn chưa rời đi thì tự biết hậu quả đấy.”
Là tay trắng sao? Cả Hoa Thành đều biết cô ta đi theo Lục Tiêu Ngạn, còn mặt mũi nào mà đến trường chứ. Thấy Lữ Nha kiên quyết như vậy, Tư Cận Khả thoáng nghĩ đến hình ảnh trắng tay, mặt mũi nhợt nhạt đi về.
………..
Doãn Ái đém theo Sở Mục Dương đầy máu trở về, máu cùng nước mưa dính lên áo khoác của cô, tạo ra một màu loang lổ.
Anh ta vẫn còn thở, nhưng yếu ớt, coi như cô làm phước, cứu giúp một người sa ngã.
Doãn Ái đỡ anh ta, một tay còn phải cầm ô, ấm ức nói: “ Nặng chết đi được.”
Đến nhà cô, Doãn Ái dùng chân mở cửa, để Sở Mục Dương nằm lên ghế sofa nhỏ. Cô nhẹ tay vỗ vỗ vào người anh ta, Sở Mục Dương vì đau mà rên khẽ.
“ Anh lại đánh nhau à?” Hỏi rồi mới thấy thừa thãi, dáng vẻ này không lẽ là đi chơi.
Sở Mục Dương bỏ áo khoác dính nước mưa và máu xuống sàn, mùi tanh vẫn còn vương lại. Anh chỉ mặc một áo khoác và áo sơ mi mỏng, máu cũng thấm đẫm vào da thịt.
Không phải máu của anh.
“ Cô không sợ tôi?” Đây không phải lần đầu tiên Doãn Ái giúp anh, mấy lần bị thương cũng là cô ‘nhặt’ về.
“ Không sợ.” Doãn Ái thản nhiên nhìn anh.
Trước đây ở cùng Lục Tiêu Ngạn, thêm việc bị bao nhiêu người nhắm đến, Doãn Ái sớm đã tôi luyện tinh thần thép, lần đầu có thể sợ, những lần sau thì không.
||||| Truyện đề cử: |||||
“ Công việc của cô ổn không?” Sở Mục Dương trầm giọng.
Doãn Ái hiểu ý anh, mỗi lần Sở Mục Dương nói đều rất chậm, lại tròn chữ, cố ý để cô nhận ra khẩu hình miệng.
“ Vẫn rất tốt.”
“ Có thể cảm nhận chút âm thanh nào không?”
“ Không có, chắc là…hết hi vọng rồi.”
Trong nhà của Doãn Ái có hai đôi dép, một là của cô, một là của Sở Mục Dương. Nhà của anh cũng vậy. Bọn họ như người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau, dù gặp mặt không nhiều nhưng rất thân thiết a.
“ Doãn Ái,…nếu bắt được kẻ đâm cô, có phải sẽ hận chết hắn không?”
Cô hơi khựng lại, chút kí ức đó đã sớm quên, hận hay không cũng không thể thay đổi được gì, chỉ cần đừng gặp mặt, nếu không quả thật cô sẽ hận chết hắn.
“ Tôi đi nấu cơm, anh mau tắm đi, tanh chết đi được.”
Sở Mục Dương đem đồ về nhà mình, tắm rửa sạch sẽ liền xuống tầng hai, Doãn Ái cũng đang bày đồ ăn ra. Có lẽ do hợp nhau, bọn họ dù chỉ quen bốn tháng đã thân thiết.
“ Tết này chị tôi lên ở hẳn, hai đứa trẻ sẽ lại phiền đến cô rồi.”
Doãn Ái không coi đó là phiền phức, thậm chí còn cười rạng rỡ đón nhận.
“ Đừng nói vậy, lâu rồi chưa gặp Sở Miên, tôi cũng có chút nhớ đó.”