Tô Mạt tình cờ gặp, mặt vui như hoa, hí hửng chạy tới, hệt như người bạn quen biết từ lâu.
“ Lục thiếu, anh cũng có hứng thú với tranh cổ điển sao?” Giọng cô nàng hào hứng, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Tiêu Ngạn liền biết mình thất thố.
“ Chuyện là anh vẫn chưa liên lạc lại cho tôi, tôi không thể cứ nhận ơn anh. Ít nhất cũng để cho tôi làm gì đền đáp.”
Lục Tiêu Ngạn nhớ lại, hôm đó chỉ vì cô ta có nét giống Doãn Ái anh mới lay động một chút, không ngờ cô ta vẫn còn lởn vởn ở đây.
“ Không cần.” Lục Tiêu Ngạn không quan tâm đến Tô Mạt nữa, lúc đó anh không nên quản mà.
Tô Mạt cắn răng, trong lòng quả nhiên có mục đích tiếp cận. Khi Lục Tiêu Ngạn đi được vài bước chân, phía sau liền có tiếng hỏi han.
Là thăm dò mới đúng: “ Lục thiếu, tôi thực sự rất ngưỡng mộ Doãn học tỷ, học bổng được đi Pháp có giá trị rất lớn, vậy mà chị ấy vẫn sẵn sàng từ chối.”
Quả nhiên Lục Tiêu Ngạn quay lại, xem ra Doãn Ái thật sự chưa nói cho anh. Hôm đó cô ta ở phòng giáo sư Lý, lén nghe được Doãn Ái cùng ông nói chuyện. Giáo sư Lý thuyết phục không ngừng, nói rằng học bổng chỉ trao cho một sinh viên duy nhất, nói rằng cơ hội không đến lần hai.
Vậy mà Doãn Ái vẫn kiên quyết từ chối.
“ Có phải chị ấy không nói cho anh đúng không? Em có biết một chút, để em kể cho anh nghe.” Tô Mạt hí hửng đứng cạnh Lục Tiêu Ngạn.
“ Học bổng đó ở trường em rất danh giá, chỉ trao cho một sinh viên duy nhất, chỉ cần được sang Pháp, tương lai cùng tiền đồ không cần lo lắng.”
Tô Mạt thầm nghĩ, con gái cũng phải tự lập về tài chính, cơ hội lớn như vậy không biết nắm giữ, nói chị ta ngu ngốc cũng không sai.
“ Doãn học tỷ đúng là không sáng suốt, con gái không phải nên tự chủ một chút sao,…” Tô Mạt nói cực hăng say.
Lục Tiêu Ngạn đưa ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô ta, lúc này cô ả mới ý thức được mình quá đà. Người ở quê vốn rất thích nói chuyện, cô ta cũng bị ảnh hưởng không ít, chỉ cần có hứng liền thao thao bất tuyệt.
“ Nói xong chưa?” Thấy Tô Mạt tái mét, Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa buông tha: “ Cẩn thận cái lưỡi của cô, cô ấy là bà Lục, chưa đến lượt cô phán xét.”
Về độc địa, Lục Tiêu Ngạn chưa từng phân biệt gái hay trai để phát ngôn.
Ngu xuẩn.
Lục Tiêu Ngạn xuống bãi đỗ xe, anh nhìn vào màn hình điện thoại, không có lấy một tin nhắn của Doãn Ái. Anh lấy bao thuốc trong xe, dựa người vào cửa xe hút thuốc. Khói trắng lượn vòng, làm mờ đi khuôn mặt ảm đạm của Lục Tiêu Ngạn.
Doãn Ái được nhận học bổng, có lẽ khi đó cô mới tốt nghiệp. Nếu không phải có cuộc hôn nhân này cản trở, có khả năng cô đã đến một vùng đất khác, một tương lai đầy hứa hẹn mà cô mong muốn.
Là do cuộc hôn nhân này níu chân cô sao?
……….
Doãn Ái hạ sốt, cả người đã đỡ mệt hơn, không còn cảm giác như đeo chì toàn thân nữa. Cô thờ thẫn nhìn ra cửa sổ, lại nhớ đến lời Tố Như nói, mặc cảm cùng tội lỗi bủa vây.
Nếu tiếp tục đối diện với Lục Tiêu Ngạn, cô không đủ dũng khí.
Hai chân Doãn Ái co lại, vùi mặt vào trong gối. Lục Tiêu Ngạn kết hôn với Doãn Ái không phải do tình yêu, nhưng anh đối với cô rất tốt, ngay cả khi biết chuyện vẫn chấp nhận khoan dung với cô.
Doãn Ái bỏ cuộc rồi, hiện thực chính là, mẹ cô đã tiếp tay cho kẻ giết chết anh em thân thiết của Lục Tiêu Ngạn, mà Khải Văn cứu cô một mạng, cả người Doãn Ái đều mang đầy tội trạng.
Cô ngửa ra phía sau, có lẽ từ khi bắt đầu đã là sai lầm, càng tiếp tục chỉ càng làm tổn thương đối phương.
Buông tay là cách giải thoát tốt nhất cho cả hai rồi.
Bạch Nhạc vừa đóng của quán ăn liền đến ngay bệnh viện, Hứa An bất chợt phải đến Nam Kì công tác, trong phòng lúc này chỉ có mình Doãn Ái.
Khi cô đến Doãn Ái đã thay đồng phục bệnh nhân ra, chuẩn bị đồ xuất viện.
Bạch Nhạc lo lắng chạy tới: “ Hay cậu ở thêm mấy hôm nữa đi, người vẫn còn ấm này.”
Trán Bạch Nhạc ấn vào trán cô, Doãn Ái thấy bạn bất an thì cười nói không sao. Bạch Nhạc nhìn ra Doãn ÁI có tâm sự, nhưng cũng chỉ bất lực đứng nhìn.
Doãn Ái là điển hình của cứng đầu trong cứng đầu, có nỗi đau cũng tự dày vò bản thân mình, tuyệt đối không san sẻ với người khác vì sợ họ lo lắng. Nhưng đây đâu phải cách tốt nhất.
“ Mình đưa cậu về tiểu khu An Huy, ở đó rộng hơn chỗ hiện tại.”
Doãn Ái khẽ gật đầu, Bạch Nhạc mới chuyển nhà, cô lại ốm quá đúng lúc, hại cô ấy bận lên bận xuống còn phải chăm sóc người ốm.
Xe dừng trước tiểu khu nhỏ, bên trong nhà vẫn còn nhiều thùng giấy và túi bọc, mấy đồ nội thật mới được để ngay ngắn, còn đồ gia dụng vẫn chưa được sắp xếp.
Doãn Ái xắn tay áo lên, trên môi là nụ cười thường ngày: “ Để mình phụ cậu một tay, coi như trả tiền phòng.”
Bạch Nhạc thấy nụ cười này còn xấu hơn cả khóc. Thà rằng đau đớn mấy hôm, thậm chí là vài ba tháng, còn hơn là vui vẻ trước mặt mọi người, nỗi đau không những không vơi còn kéo dài theo thời gian.
“ Không đâu, trả bằng tiền mặt đi, dạo này bà chủ Bạch mình đây rất đói kém.” Bạch Nhạc chìa tay ra, tỏ điệu bộ đòi nợ.
“ Gì chứ, chị em mà lấy tiền thì tổn hại tình cảm lắm, không có xu nào đâu nhé.”
Tiếng cười vang lên, khi dọn dẹp xong đã là 1 giờ sáng, Bạch Nhạc gọi đồ ăn bên ngoài về, gà chiên giòn, cơm thập cẩm cùng mấy lon bia. Duy nhất chỉ cho Doãn Ái ăn cháo thịt bò.
“ Ăn đi giải cảm, tối đến cậu sốt cao mình không đưa vào viện được đâu.” Cô nàng trừng Doãn Ái, ép bạn phải ăn hết.
“ Bạch Nhạc, nếu một ngày mình trắng tay, cậu nuôi mình nhé.”
Bạch Nhạc thấy hơi lạ, nhưng thấy bầu không khí đang vui vẻ, cũng chỉ coi là Doãn Ái đang nói đùa. So về độ giàu có, Doãn Ái chính là đang sống trên một mỏ kim cương.
Dù vậy, cô vẫn hào sảng nói: “ Nuôi, nuôi hết, bắt cậu làm trâu làm ngựa cho mình.”