“ Mục Dương, sắp tới anh phải vào thành phố Tam Châu đúng không?”
Sở Mục Dương gật đầu, Doãn Ái mới ngập ngừng nói tiếp.
“ Có thể đi theo địa chỉ này, tìm một người tên là Bạch Nhạc giúp tôi được không? Chỉ cần nói tôi vẫn ổn là được.”
Anh khó hiểu, nhưng vẫn đáp ứng. Lời tiếp theo khá dài, anh gõ ra điện thoại đưa cho cô.
“ Tôi đem cô theo cũng được, lần này chỉ có mấy anh em họp mặt. Sau đó đưa cô đến phòng khám tốt nhất, nhờ họ chuẩn đoán.”
Ấm áp lan tỏa, Sở Mục Dương nhìn có vẻ côn đồ, thực ra anh cũng không kém với danh xưng, đích thị là lưu manh, nhưng lại rất chu đáo nha.
“ Để tích đủ tiền rồi đi.”
Doãn Ái có đi khám định kì, bác sĩ cũng không dám chắc điều gì, khuyên cô vẫn nên lên thành phố lớn, sử dụng phương pháp điều trị tốt nhất, nắm bắt chút cơ hội.
“ Nếu cô lo lắng vấn đề tài chính…” Sở Mục Dương còn chưa kịp nói, Doãn Ái đã lập tức chặn lại, cô hiểu ý anh.
“ Đừng làm thế, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, Phán Phán cũng bị bệnh tim, nên dành dụm cho phẫu thuật đi.”
Gia đình Sở Mục Dương coi cô như người nhà, Doãn Ái cũng yêu quí họ. Tình thân cô chưa từng được nhận từ ba mẹ, nhà họ Sở cật lực trao cho cô.
Sáng hôm sau, dù chỉ mới rạng đông, Sở Mục Dương đã chuẩn bị xe vào thành phố Tam Châu. Khu ngoại ô này khá xa, đường đi cũng không thuận lợi, chỉ có một đường duy nhất, sáng sớm lại tắc nghẽn, muốn thông thì phải đi sớm.
Doãn Ái dặn dò Sở Mục Dương mấy câu, sau đó anh cũng lái xe đi. Xe bán tải khá cũ, trong lòng cô cũng đôi chút bất an.
Gia đình họ Sở cũng không khấm khá gì, Sở Miên buôn bán không tốt lắm, chuẩn bị từ Nam Kì trở về, là mẹ đơn thân của hai con nhỏ. Sở Mục Dương không thể hoàn thành chương trình cấp ba, lăn lộn xã hội bao lâu nay, chém chém giết giết.
Không ngầu như phim Young and Dangerous, Sở Mục Dương chính là lưu manh vô công rỗi nghề, cộng thêm gánh nặng gia đình.
Đến đúng 9 giờ sáng, Sở Mục Dương có mặt ở quán của Bạch Nhạc. Anh nhìn qua cửa tiệm khang trang, chỉ dừng lại ở quầy thu ngân.
Anh nói: “ Tôi muốn gặp người tên là Bạch Nhạc, có chút chuyện liên quan đến bạn thân cô ấy.”
Nhân viên nghe xong liền hiểu ý, chạy vào bên trong báo. Sở Mục Dương trong quán thu hút không ít ánh nhìn, khuôn mặt đẹp, dáng người quyến rũ, ăn mặc đơn giản mà lại gần gũi, mấy bé học sinh xuýt xoa.
Bạch Nhạc nghe tin liền chạy như bay ra, đối diện với soái ca có chút thất vọng, cô còn tưởng là Doãn Ái.
Hai người ngồi vào bàn uống nước.
Sở Mục Dương chậm rãi: “ Doãn Ái nhờ tôi để lại phương thức liên lạc, cô ấy sống rất tốt, muốn báo cho cô vậy thôi.”
Bạch Nhạc an tâm, sau đó tò mò hỏi: “ Anh và cậu ấy là quan hệ gì vậy?”
“ Là hàng xóm.”
Chết tiệt, hàng xóm đẹp trai như vậy mà Doãn Ái không nói sớm, thật muốn đẩy thuyền mà.
“ Cảm ơn anh Sở đường xá xa xôi, mong anh cầm theo thiệp cưới về giúp tôi, à đúng rồi, anh Sở đến cùng cậu ấy luôn nhé, tôi rất mong gặp anh đấy.”
Không tiện từ chối, Sở Mục Dương đồng ý cầm lấy.
“ Không biết anh Sở muốn đến đâu, nếu chưa quen đường có thể hỏi tôi.” Bạch Nhạc rất nhiệt tình.
Sở Mục Dương cười cười cảm ơn, khách sáo vô cùng. Theo kế hoạch sẽ là tụ tập bạn bè, sau đó trở về khu Nha Lộ, chỉ là lần này có chệch kế hoạch một chút.
Sở Mục Dương đứng trước cửa hàng máy trợ thính. Muốn một cái tốt nhất cũng phải bán cả chiếc xa bán tải kia.
“ Nếu không anh có thể thử sản phẩm mới của chúng tôi, là hàng mới nhất nhưng giá cả phải chăng, do vẫn đang trong quá trình quảng bá thương hiệu mới, chất lượng rất yên tâm.”
“ Lấy cái đấy đi.” Nhìn qua một lần, Sở Mục Dương dứt khoát chọn.
Đường về Nha Lộ hơi tắc nghẽn, khi anh đến ngoại ô đã 9 giờ tối. Doãn Ái vừa hoàn thành xong bản thiết kế, nhìn lên tầng vẫn tối om, trong lòng có chút bất an.
Cô đi xuống sân, nơi mấy người già hay chơi cờ, ngồi đợi một lúc. Đúng 10 giờ, Sở Mục Dương cất xe xong liền đi lên khu trọ.
Thấy có người ngồi ‘hóng gió’, anh lại gần: “ Doãn Ái, không lạnh hả?”
Doãn Ái không nghe được lời Sở Mục Dương, thấy có người chạm vào mình, cô liền chuẩn bị tự vệ. Nhanh quá không kịp phanh, tay Doãn Ái nâng lên đã bị anh bắt trọn.
Anh hắng giọng: “ Áp dụng rất tốt, tôi dạy cô vài chiêu đánh người ngoài, cô lại dùng trên người sư phụ.”
“ Anh nói gì vậy?” Lần đầu thấy Sở Mục Dương nói nhanh như vậy, cô không theo kịp.
Sở Mục Dương lớn giọng: “ Tôi nói cô là đồ ngốc.”
“ Anh mới là đồ ngốc, cả nhà anh đều ngốc.” Doãn Ái không chịu thua.
Sở Mục Dương cười, Sở Miên cùng hai đứa cháu đúng là rất ngốc nghếch. Anh đưa thiệp mời cho Doãn Ái, cô đi từ kinh hỉ này đến kinh hỉ khác, Bạch Nhạc không chỉ kết hôn, trên thiệp mời có chữ viết bằng tay.
“ Bảo bảo của mình rất nhớ cậu đấy.”
Bạch Nhạc có thai rồi. Doãn Ái không giấu nổi vui mừng, mắt cong lại duyên dáng, khi cười lên trông càng rạng rỡ.
“ Hôm đó anh đi cùng tôi đến đó nhé, bạn tôi đã cẩn thận ghi chú rồi này.” Doãn Ái chìa ra, cái vòng đeo tay lắc lư theo.
Sở Mục Dương gõ ra một dòng dài trên điện thoại.
“ Cô không sợ mất mặt à? Đừng có vô tư như thế, hôm nay tôi có thể đối tốt với cô, không chừng ngày mai có kẻ đến tóm cô, phá luôn cả hôn lễ của bạn cô.”
Lát sau, anh lại nhắn thêm: “ Thân phận của tôi cô cũng rõ, tôi chỉ là tên lưu manh.”
Doãn Ái chớp mắt, lần đầu tiên cô thấy sự tự ti cùng mất mát trong mắt Sở Mục Dương. Cô đưa tay lên mặt anh, để anh nhìn thẳng vào mắt mình.
“ Anh rõ ràng là một lưu manh tốt bụng nha.”
Mặt cô nghiêm túc, Sở Mục Dương lại thấy có chút buồn cười. Lưu manh tốt bụng, lời này cũng chỉ có Doãn Ái mới có thể nói ra.
Sở Mục Dương lấy cái túi nhỏ trong túi áo ra, bên trong là một chiếc hộp màu hồng nhỏ nhắn, đặt vào tay Doãn Ái.
“ Đây là cái gì vậy?”