*********************************
Lạc Vũ nghe không hiểu, cũng chẳng buồn nghĩ sâu thêm.
Nhưng cái gọi là thói hư tật xấu của đàn ông, cô ta lại không3 cảm thấy cụm từ này phù hợp với gia chủ.
Nói ông ấy xảo quyệt như cáo, đa mưu túc trí nghe còn được.
Bên k1ia, Lê Tiếu và Thương Úc đến cửa phòng trà, lão Tiêu yên lặng đợi đã lâu lập tức vui vẻ tiến lên đẩy cửa ra,
hào hứng nói: 9“Cậu Cả, mợ Cả, hai người xem ai đến này”
Lê Tiếu nhìn cửa gỗ từ từ mở ra, hai người ngồi đối diện Thương Tung Hải 3cùng quay đầu: “Tiểu Tiểu!”
“Ba mę.”
Ánh mắt Lê Tiếu dao động, nhìn ông bà Lê đồng loạt đứng dậy, cổ họng n8ghèn nghẹn.
Đã lâu rồi cô không gặp họ.
Đoàn Thục Viện nhanh chóng đến cạnh Lê Tiếu, không kịp chào hỏi Thương Úc đã kéo tay cô quan sát mấy lượt:
“Bé cưng, có khỏe không con?” Lê Quang Minh đi sát cạnh bà, cũng nhìn Lê Tiếu không chớp mắt.
Lúc ở Myanmar, có nhiều chuyện họ không hề hay biết, nhưng không đồng nghĩa họ không nhận ra được điều
khác thường.
Đôi mắt Đoàn Thục Viện đỏ bừng, bà không ngừng vuốt ve cánh tay Lê Tiếu: “Bụng đã lớn rồi sao con vẫn gầy như
vậy? Có phải nôn nghén nặng lắm không?”
Lê Tiếu cong môi ôm bà: “Không đầu mẹ, con khỏe lắm”
Đoàn Thục Viện vô cùng đau lòng, lặng lẽ lau khóe mắt, oán trách: “Con bé này, lúc nào cũng chỉ biết báo tin vui
giấu tin buồn, đừng có gánh hết mọi chuyện. Ba mẹ đều là hậu thuẫn cho con, có thể san sẻ thay con”
Lê Quảng Minh hít một hơi sâu, quay đầu nhìn Thương Úc: “Thiếu Diễn, Tiếu Tiếu… để con bận lòng rồi”
Ông vỗ vai Thương Úc, vẻ mặt yên tâm và cảm kích.
Dù gì cái tên Thương Thiếu Diễn ở Nam Dương luôn đại biểu cho mạnh mẽ và xuất sắc, Lê Quảng Minh chưa từng
cho rằng Thương Úc sẽ gặp sự cố gì.
Tiểu Tiếu ở bên anh, chắc chắn mới là người được anh chăm sóc. Thương Úc cụp mắt gật đầu, giọng trầm thấp
quyến rũ: “Ba nói quá rồi, là con khiến Tiểu Tiểu phải bận lòng” “Không sao, không sao, vợ chồng hai đứa săn sóc
lẫn nhau là chuyện cần làm” Lê Quảng Minh xua tay, vẻ mặt hiền từ.
Không lâu sau, Thương Tung Hải gọi họ lại: “Đừng đứng mãi thế, đến trò chuyện đi”
Họ đến bàn trà ngồi xuống. Thương Tung Hải đặt ly trà đến trước mặt họ, nhìn ông bà Lê, nói: “Hiếm khi hai người
trở lại, chi bằng ở thêm mấy hôm, qua Rằm tháng Giêng rồi hẵng đi”
Ông bà Lê nhìn nhau rồi đồng ý “Vâng, vậy làm theo lời ngài nói vậy.
Thương Tung Hải cười khẽ: “Đều là người nhà, đừng khách sáo thể. Vừa hay lần này tề tựu, có thể dành thời gian
bàn bạc hôn lễ cho hai đứa nó”
Hôn lễ…
Lê Tiếu tập trung tinh thần, vô thức nghĩ đến hôn lễ của Ngô Mẫn Mẫn.
Thương Úc bưng ly trà nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Thương Tung Hải: “Chuyện hôn lễ con tự có sắp xếp”
Thương Tung Hải mím môi: “Con chọn ngày rồi?”
Anh liếc ông: “Chọn rồi sẽ báo cho ba”
Thương Tung Hải bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng tốt, vậy con xem mà sắp xếp, nhưng đừng để quá lâu”
Không lâu sau, Lê Tiếu và Thương Úc rời khỏi phòng trà.
Thương Tung Hải nhấp ngụm trà, vẻ mặt nặng nề: “Con bé có nói về lai lịch của Mạc Giác cho hai người không?”
Ông bà Lê khó hiểu: “Chỉ nói là nhặt về. Con bé ấy có vấn đề gì sao?”
“Ừm” Thương Tung Hải trầm ngâm mấy giây, đôi mắt sau cặp kính nheo lại: “Là đời sau của nhà họ Mộ, gặp được
Tiểu Tiểu cũng xem như ông trời có mắt. Chuyện này hai người đừng vội trở về, án diệt môn của nhà họ Mộ đã
được thụ lý lại. Hai nước Anh và Parma sẽ công bố kết quả điều tra, đến hôm kết án, cùng đến công viên văn hóa tế
bái”
Lê Quảng Minh như ngừng thở: “Mạc Giác là con cháu nhà họ Mộ?”
Thương Tung Hải gật đầu: “Tôi đã hỏi Tiểu Tiểu rồi, con bé không định thừa kế tài sản nhà họ Mộ nên tương lai sẽ
giao lại cho Mạc Giác. Tuổi thơ Mạc Giác lận đận, về sau ở nhà hai người nhớ chú ý săn sóc
“Chắc chắn rồi, ngài yên tâm”
Trong vườn thuốc, Thương Lục và Vân Lệ đang uống bia tán gẫu.
“Cái người họ Hạ kia sao không quay lại cùng anh?”
Dù Thương Lục không hiểu chuyện tình cảm, nhưng chuyện lúc trước Hạ Tư Dư tố cáo với Thương Tung Hải cứ
khiến anh ta phải canh cánh trong lòng
Vân Lệ dựa ghế mây, ánh mắt mơ màng: “Cô ấy tên là Hạ Tư Dư” “Cô ta tên gì chẳng được” Thương Lục bĩu môi:
“Chẳng phải lúc đầu cô ta nói chờ anh hết bệnh rồi mới đi sao, giờ mới đang giữa giai đoạn điều trị đã chạy mất rồi,
đúng là ba hoa”
Vân Lệ chau mày, nhắm mắt ngửa đầu nốc bia: “Cậu có thời gian để ý đến cô ấy, chi bằng nghĩ cách chữa bệnh kín
của mình thì hơn!”
“Khụ khụ.” Thương Lục sặc bia, xụ mặt siết lon bia: “Xen vào chuyện của người khác sẽ chết sớm đấy!”
Vân Lệ câm nín nhìn đối phương: “Chi bằng cậu xuất gia cho rồi, tốt hơn làm chim non cả đời”
Thương Lục nghiến răng, khinh bỉ: “Con chim non này không có tư cách cười nhạo con chim non khác!”
Vân Lệ:“..”
Hai người còn đang bận nói kháy đối phương, ngoài vườn thuốc truyền đến báo cáo của người giúp việc: “Cậu Hai,
mợ Cả và cậu Cả đã về.”
Thương Lục sửng sốt, thò đầu khỏi ghế treo, ánh mắt hào hứng: “Chị dâu về rồi?”
“Vâng, cậu Hai, họ mới về nhà riêng ở sân sau”
Thương Lục nhảy ra khỏi ghế treo, lẩm bẩm: “F*ck, f*ck, cuối cùng chị dâu cũng đưa anh cả về, mau qua xem sao”
Anh ta đi được hai bước mới phát hiện Vân Lê không theo cùng: “Anh không đi à?” Vấn Lệ liếm quai hàm lắc đầu:
“Mệt, tôi đi ngủ đây”
Thương Lục nhìn bóng dáng đối phương bỏ lon bia xuống đi vào hiên nhà, bĩu môi: “Lúc trước cả ngày hỏi về chị
dâu, giờ bày đặt làm dáng cơ”
Sẩm tối, Nguyệt Trai đường. Thương Tung Hải cố ý yêu cầu nhà bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn chiêu đãi ông bà
Lê.
Bầu không khí trước bàn ăn hơi khác thường, vì Lạc Hi cũng đến.
Không phải cô ta không hiểu quy củ, mà Lê Tiếu gọi cả cô ta đến dùng bữa.
Lạc Hi cảm thấy hơi thiếu tự nhiên.
Bên trái cô ta là Đoàn Thục Viện mỉm cười đón tiếp, bên phải là Lê Tiếu.
Mới bắt đầu dùng bữa không lâu, Vệ Ngang đã vội bước vào nhà ăn. Anh ta đi vòng qua bàn tròn đến cạnh Thương Tung Hải ri tại
mấy câu, dường như hơi nóng vội.
Nhịp dùng bữa chậm lại. Thương Tung Hải tỏ vẻ dng dưng, ngầng đầu nhìn Lê Tiếu: “Nói với con bé, nghe con bé sắp xế”
Vệ Ngang gật đầu đáp, lại đến cạnh Lê Tiếu, nhỏ giọng nói câu.
Lê Tiểu buông chén đũa, cầm khăn ăn lau khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Cứu sống đi, bà ta không có cơ hội được giải thoát”