Dù Doãn Mạt không nhận được câu trả lời cụ thể của hắn, nhưng trước khi1 lên máy bay, hắn đã gọi cho cô.
Hạ Sâm nói: Em có ba tháng để cân nhắc. “Không hiểu rõ lắm”
Lê Tiếu nhướng mày: “Anh ấy từng có rất nhiều phụ nữ”
Doãn Mạt gật đầu: “Có nghe nói” “Đâu phải em 6không biết chị rất ngốc” Giọng Doãn Mạt rất khẳng khái.
Lê Tiếu vuốt mặt, đặt hộp việt quất qua một bên, ngoắc ngón tay với Doãn Mạt: “Chị Hai, qua đây, em kể chị nghe chuyện này”
Doãn Mạt trông mong áp sát lại, vẻ mặt tò mò. Lê Tiếu nhìn ánh mắt chân thành của Doãn Mạt: “Chị hiểu quá khứ của Hạ Sâm sao?” Cân nhắc gì cơ?
Nhưng 0không đợi Doãn Mạt hỏi thêm, hắn đã cúp máy.
Thế nên, mất một buổi sáng ngẫm nghĩ, Doãn Mạt mang theo vấn đề nà6y chạy đến bệnh viện. Năm phút kế tiếp, Lê Tiếu lời ít ý nhiều kể lại chuyện năm xưa Hạ Sâm đã bị phản bội tình cảm và gia tộc chà đạp như thế nào.
Một tiếng sau, Doãn Mạt hốt hoảng ra khỏi khu nội trú.
Cô đi xuống bậc thang, ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang. Có thể cô không đợi được ba tháng tới rồi. “Chị... không ngại sao?”
Doãn Mạt ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói: “Lúc trước chị không ngại, nhưng về sau sẽ phản cảm”
Cô không thể phán xét quá khứ của Hạ Sâm, vì bản thân mình cũng đã từng làm điều phi pháp cho gia tộc Childman. Mỗi người đều có quá khứ không thể lảng tránh hoặc không dám nhớ lại, Hạ Sâm có, cô cũng vậy.
Quãng thời gian đôi bên không sống chung với nhau, để ý liệu được gì?
Nghe vậy, Lê Tiếu mỉm cười sâu xa: “Xem ra. Hạ Sâm nhặt được báu vật rồi” Nhà họ Hạ ở Parma xem hắn như cái định trong mắt, vô số đối thủ hay cả gia tộc là địch của hắn.
Chẳng trách sau đó Hạ Sâm lại nói, nếu hắn không thể trở về, sẽ làm cô ở góa.
Doãn Mạt vốn tưởng rằng đó là hắn đang nói linh tinh, nay xem ra không phải thế, mà hắn phải đối mặt nguy hiểm khắp nơi. Trong phòng bệnh, Lê Tiếu đang ăn việt quất, nghe Doãn Mạt trình bày xong, cô nói đúng ch8ỗ ngứa: “Để chị cân nhắc xem có định ở bên anh ấy không”
Doãn Mạt chau mày: “Chị không tin, chắc không phải đâu2”
Lê Tiếu lắc đầu thở dài, gõ trán mình: “Hai Doãn, chỗ này của chị... đang nghĩ gì thế?” Chiều hôm đó, Doãn Mạt nộp đơn xin từ chức ở công ty rồi về chung cư nhà mình.
“Mạt Mạt, con nói gì cơ? Đi công tác?”
Ông bà Doãn trố mắt nhìn nhau ngạc nhiên, dù họ không có kinh nghiệm công tác, nhưng thường thức cơ bản vẫn có. Một kỹ thuật viên bán thời gian không cần làm theo giờ hành chính lâu dài sao tự dưng lại đi công tác?
Doãn Mạt không biết nói dối, nhưng cũng không trở ngại việc cô giả vờ vô tội: “Vâng, công ty sắp xếp đi ba tháng
Ông bà Doãn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói ra nguyên nhân cụ thể.
Nhưng biết làm sao, dường như chuyện “công tác” này của Doãn Mạt rất gấp gáp, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cô đã dọn hành lý xong, kéo vali da chuẩn bị đến sân bay.
Doãn Chí Hoành nheo mắt sau lưng cô: “Mạt Mạt à, công ty của con tên gì vậy?”