****************************
Bách Minh Dần nghiền mũi giày tác chiến trên mặt đất: “Tìm hai thuộc hạ vô dụng, dẫn chúng vào đó. Trước sáng mai, tôi muốn thấy pháo hoa n1ở trên bãi mìn.”
Nét mặt Najib biến đổi: “Ngài Bách, thuộc hạ của tôi đều là người mình.”
“Không nỡ?” Bách Minh Dần bóp gã0y bút: “Vậy chi bằng ông đích thân đi.” Bốn giờ sáng, sâu trong rừng cây. <2br>
Hạ Tư Dự ảm đạm ngồi xổm dưới đất, ánh mắt tan rã.
“Cô Hạ, kiên trì thêm một lát.” Lạc Vũ dựa lưng vào thân cây, nhìn thiết6 bị cách mấy mét, lại trấn an: “Nói không chừng, người thả nó vào là mợ Cả.”
Hạ Tư Dư mím môi, ôm tay phải, mất máu quá nhiều khiến cô xuất hiện ảo giác. Trong rừng rậm chẳng thấy nổi năm ngón tay, thoáng chốc, dường như cô nhìn thấy Vân Lệ. “Vô ích thôi.” Hạ Tư Dư tiếp tục đè vết thương, đau đớn giúp cô giữ được tỉnh táo: “Nhóc Bảy từng nói, khi đạp phải mìn không thể cử động. Tính ra, nếu không phải hôm nay tôi kéo theo cô đến Dược đường, cô đã không bị thương rồi.”
Thật ra, tự trách là điều dư thừa nhất.
Hạ Tư Dư chỉ trách kỹ năng của mình không bằng người ta. Nếu năm xưa cô học kiến thức gỡ mìn với Tiểu Tiếu, chắc giờ đã không phải bị động như vậy. “Không được.” Lạc Vũ cố chấp từ chối yêu cầu của cô: “Muốn chết thì cùng chết.” Hạ Tư Dự mệt mỏi lắc đầu: “Chúng ta chết hết thì ai báo lại nhóc Bảy. Tôi đang chờ con nhóc ấy báo thù thay mình đây.”
Lạc Vũ nhúc nhích chân, Hạ Tư Dư vội ngăn lại: “Cô đừng cử động, chân tôi run lắm rồi.”
Dưới chân cô giẫm phải mìn. Lạc Vũ gồng sức bò dậy: “Cô Hạ, chi bằng để tôi đạp…” Bóng cây chập chờn, dường như nơi nơi đều là anh. “Cô Hạ..” Lạc Vũ cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng như Hạ Tư Dư.
Chỉ là khi giao đấu với đối phương, bị rạch vài dao, không mất nhiều máu nhưng thể lực hao tổn vô cùng.
Hạ Tư Dư ôm cánh tay, ngón tay run run cố sức ẩn vết thương do đạn bắn. Najib sợ hãi lắc đầu liên tục: “Ngài nói đùa, giờ tôi đi làm ngay đây.”
Đợi ông ta6 đi rồi, Bách Minh Dần liếc cửa phòng chỉ huy trung tâm, trượt xe lăn đến gần đài điều khiển, cầm bộ đàm thấp giọng yêu cầu: “Phải đội đột8 kích quan sát Najib, nếu ông ta dám dở mánh khôn vặt, ném luôn vào bãi mìn.”
“Da ro.” Vết thương gần như chết lặng dưới tác động của ngoại lực, dâng lên cảm giác đau đớn khó nhịn.
Nhưng đau đớn là vũ khí giữ tỉnh táo tốt nhất.
Hạ Tư Dư đau đến choáng váng, bình tĩnh lại, nói rất chậm: “Lạc Vũ, cô đi xa một chút.” Lạc Vũ không giỏi ăn nói nên trước giờ không biết an ủi người khác.
Nhưng cô ta nhìn Hạ Tư Dự rụt người trên mặt đất rất không đành lòng.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.