Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều Full 4
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Một lúc sau, Nam Hân điều chỉnh tâm trạng xong, bị buộc đón nhận thực tế.
Cô nghịch khẩu súng lục trong tay, gọi Thương Dận: “Bé 1Ý, cháu thích cái này không? Nếu không thích thì bác
đưa album cho cháu chọn kiểu nhé?”
Cậu bé ôm khẩu Colt quay lại cạnh cô: “B0ác Ba, khẩu này nhỏ quá.”
“Đương nhiên rồi, bác cố ý đặc làm cho cháu, cháu cầm thử xem có vừa tay không.”
Nam Hân đưa k1hẩu súng lục cho Thương Dận, lớn cỡ nửa bàn tay người trưởng thành. Đương nhiên bên trong
không có đạn. Nam Hân vốn định để cậu bé quen 2với cấu tạo súng trước, sau này trưởng thành mới đưa thêm
nhiều súng thật. Nhưng giờ xem ra công cốc rồi.
Trong tủ quần áo cậu b6é chất đầy bản tiêu chuẩn, hoàn toàn gạt bỏ phiên bản mini cô tặng.
Mười một giờ trưa, Lê Tiếu về biệt thự, Nam Hân nhiệt tình c9hờ sẵn ở sảnh cửa trước: “Bé…”
Chưa kịp gọi, người phụ nữ ở sau lưng Lê Tiếu đã thò đầu ả: “Ôi chao, đây chẳng phải là hoa hồng nhỏ đây sao?”
Nam Hân không đổi sắc mặt: “Tịch La, tôi thật sự muốn tìm chị đấy.”
“Ủa gì thế? Tìm tôi có việc gì?” Gò má trắng nõn của Tịch La hiện ý cười ranh mãnh: “Nghe nói dạo này càng gặt
hái cả tình yêu lẫn sự nghiệp? Tôi chúc mừng có một tiếng nhé?”
Lê Tiếu lẳng lặng tránh ra hai bước, nhắc nhở: “Có muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh.”
Nam Hân và Tịch La đồng thanh: “Cô ấy không đánh lại chị!”
Lê Tiếu đi vào phòng khách chẳng buồn quay đầu, không có ý định dây vào.
Hai người họ nhìn nhau, ba giây sau đều bật cười. Tịch La dang tay: “Ôm một lát nhé?”
Nam Hân ra vẻ không bằng lòng lắm, tiến lên một bước: “Một lát thôi.”
Hai người ôm nhau cười, cùng vỗ lên lưng đối phương.
“Lần này về cùng Lê Tam, có phải sắp có chuyện tốt rồi không?”
Hai người khoác vai vào phòng khách, Nam Hân bĩu môi hậm hực: “Ai mà biết.”


“Thế bao giờ cô thanh toán tiền cưới cho tôi đây?” Tịch La nhướng mày nhìn sang: “Có thế chúng ta mới có qua có
lại được.”
Nam Hân lập tức dùng vai đụng Tịch La: “Chị không biết ngại à? Ngày kết hôn chính chị là người không cho tôi
đi.”
“Mặc kệ, thanh toán nhanh nhanh, nếu không tôi không tham gia hôn lễ của cô đâu.” Dù chỉ là đùa, Nam Hân vẫn
không khỏi bật cười nói: “Bát tự còn thiếu một nét phẩy.” Tịch La lại nghĩ ra mấy trò mèo: “Tôi dậy cô mấy chiêu
nhé?”
“Không cần đâu, chị giữ lại cho Tổng Tam gia đi.”
Tịch La và Nam Hân đùa cợt mấy câu, nhanh chóng đến sofa phòng khách.
Lạc Vũ mang mấy ly trà nóng đến. Tịch La ngậm ô mai trêu chọc: “Thúy Anh à, bao giờ cùng kết hôn?”
Thúy Anh đáp: “Kiếp sau.”
“Tôi cược cuối năm cô sẽ kết hôn.” Tịch La vén tay áo, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu và Nam Hân: “Cược không?”
Lê Tiếu cụp mắt nhìn điện thoại, lên tiếng không ngẩng đầu: “Một triệu.”
Nam Hân cướp ô mai từ tay Tịch La: “Một triệu.”
Lạc Vũ bỗng dưng thành tiêu điểm nhàn nhạt liếc Tịch La: “Mười triệu, tôi sẽ không kết hôn.”
Cô tự tin về điều này.
Tịch La lập tức cười tươi: “Được đấy, Thúy Anh, nếu cuối năm cô kết hôn, nhớ chi mỗi người mười triệu, thiếu một
đồng cũng không được.”
Lạc Vũ nhướng mày chấp nhận cá cược: “Được thôi, chị La.”
Đợi Lạc Vũ rời đi, Nam Hân cầm hộp ô mai thử hỏi: “La, có phải cô mang thai không?”
“Khụ khụ…” Tịch La bị sặc: “Trông tôi giống người sắp làm mẹ lắm à?”
Nam Hân lắc hộp ô mai: “Tôi nhớ lúc Tiếu Tiếu mang thai thích ăn cái này.”
“Chưa mang thai.” Tịch La đoạt lại ô mai, uể oải thở dài: “Đang cai thuốc chuẩn bị mang thai thôi.”
Nam Hân nhìn cô nửa tin nửa ngờ rồi giễu cợt chẳng hề khách sáo: “Chẳng trách nhìn cô béo hẳn lên.”
Tịch La mặc kệ Nam Hân, nhìn Lê Tiếu đang nghịch điện thoại: “Nhóc con, có bao nhiêu người dự tiệc sinh nhật
của bé Ý thế?”
Lê Tiếu nhắn tin xong, ngước mắt: “Chắc không ít đâu.”


Thôi nôi năm ngoái, hai vợ chồng dẫn Thương Dận về nhà chính Parma cho cậu bé bắt đồ vật.
Nay là sinh nhật hai tuổi của cậu bé, chắc… sẽ rất đông người chạy về hóng hớt.
Tịch La thoáng trầm ngâm: “Bạch Viêm có tới không?”
“Có.” Lê Tiếu đặt điện thoại bên chân: “Chị tìm anh ta có việc à?”
Tịch La vuốt cằm: “Không, có người bạn nhờ tôi hỏi thăm thôi.”
Lê Tiếu nhận ra điện thoại rung, cầm lên xem thử rồi gọi điện: “Lưu Vân, Thương Lục đã đến sân bay, sắp xếp
người đi đón.”
Tịch La tặc lưỡi: “Em trai có bệnh cũng đến? Bé con nhà cung có máu mặt thật.”
Một ngày trước sinh nhật Thương Dận, trong biệt thự vòng xoay tề tựu rất đông bạn bè thân thiết. Đón sinh nhật
cậu bé là thứ yếu, chủ yếu là mọi người lâu rồi không gặp, tìm lý do tụ họp mà thôi.
Buổi chiều nắng gắt.
Sân sau biệt thự, Lê Tiếu và anh Ba Lê Thừa vừa tản bộ trên bãi cỏ vừa tán gẫu.
“Làm hòa ổn thỏa rồi chứ?”
“Cứ xem như thế đi.” Lê Tam kẹp điếu thuốc, kín đáo nhìn sang: “Không thể không nhắc công của Hạ Sâm.”
Lê Tiếu cười khẽ: “Anh có thể mời anh ấy một bữa bày tỏ lòng cảm ơn.”
Lê Tam hừ lạnh: “Thà đưa một đống súng ống đạn dược qua còn thiết thực hơn.”
Anh sợ dùng bữa với Hạ Sâm sẽ nghẹn chết.
“Tùy anh.” Lê Tiếu đút hai tay vào túi, đi về phía trước: “Mấy năm qua Nam Hân không dễ dàng gì, đối xử tốt với
chị ấy là được.”
Lê Tam dừng bước, nhìn kiến trúc xa xa: “Nếu anh kết hôn với cô ấy, em thấy sao?”
Lê Tiếu nói: “Vui vẻ thôi.”
“Tiếu, em cũng thấy anh phù hợp kết hôn sao?”
Lê Tam vẫn luôn do dự, anh không cho rằng kết hôn là chuyện bắt buộc, nhưng ai nấy xung quanh cũng đang
mong họ kết hôn.
Lê Tiếu nghiêng người đứng lại, nhìn anh: “Anh sợ kết hôn sao?”
Lê Tam mím môi không đáp, nhưng yên lặng chính là ngầm thừa nhận.


Lê Tiếu lắc đầu đã hiểu: “Anh đang sợ điều gì? Kết hôn chỉ là thêm một quyển sổ đỏ, về bản chất không khác gì yêu
đương.”
“Vậy sao?” Lê Tam liếm môi dưới, đắn đo mấy giây mới thở dài: “Em không thấy phiền à?”
“Yêu chưa đủ hoặc một lòng hai dạ mới thấy phiền.” Lê Tiếu bình thản hỏi lại: “Anh thuộc về nào?”
Lê Tam liếc cô: “Nếu không thích, anh đoạt cô ấy về làm gì?”
Lê Tiếu thấy đoàn xe từ xa lái đến, nhàn nhạt nói: “Rảnh rỗi thì đến bệnh viện khám thử.”
“Gì đấy? Em nghĩ anh có bệnh?”


Lê Tiếu nhìn anh khinh bỉ:“Triệu chứng sợ hãi tiền hôn nhân,không phải bệnh thì là gì nữa?”
Cô thật không ngờ,một Lê Tam luôn quyết đoán ngạo mạn lại mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân.
Lê Tiếu không cho anh có cơ hội phản bác,men theo đường cũ quay về.
Trước cổng chính,Thương Úc nghiêng người bước xuống,dẫn đầu nghênh đón anh vẫn là Thương Dận dẫn theo hỗ trắng chạy đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
tram19 Tháng ba, 2023 12:22
Hay
T
tram19 Tháng ba, 2023 12:22
Hay
T
tram19 Tháng ba, 2023 12:21
Hay
H
hhhh06 Tháng ba, 2023 10:52
Hay
TT
Thu Trang21 Tháng hai, 2023 12:31
Hay
KCT
Ko có tên22 Tháng một, 2023 01:17
Hay
KCT
Ko có tên22 Tháng một, 2023 01:17
Hay
L
Linhcut0029 Tháng mười hai, 2022 22:09
Hay
L
Linhcut0028 Tháng mười hai, 2022 21:24
Hay lam
L
Linhcut0028 Tháng mười hai, 2022 21:24
Hay
Ngọc Ánh 27 Tháng mười hai, 2022 16:01
Hay quá
MM
Mộc miên 27 Tháng mười hai, 2022 11:18
Rất hay cuốn quá trời
N
Ngọc25 Tháng mười hai, 2022 21:57
Hay
?
25 Tháng mười hai, 2022 16:46
Hi
?
25 Tháng mười hai, 2022 16:46
.
L
Linhcut0024 Tháng mười hai, 2022 13:53
Hay lam
XT
Xuân Tiên22 Tháng mười hai, 2022 12:03
Hay
L
Linhcut0018 Tháng mười hai, 2022 19:36
Hay lam
V
Vvvvy12 Tháng mười hai, 2022 17:27
❤️
L
Linado03 Tháng mười hai, 2022 03:36
Hay
?
29 Tháng mười một, 2022 13:34
?
29 Tháng mười một, 2022 13:34
A
?
29 Tháng mười một, 2022 13:15
Ok
?
29 Tháng mười một, 2022 12:51
🥰🥰
Y
Yyyygjvg29 Tháng mười một, 2022 12:31
U7
BÌNH LUẬN FACEBOOK