Cận Nhung dựa 1sofa, nhìn bóng Lê Tiếu chậm rãi rời đi, cau mày hỏi nhỏ: “Sao con bé gầy thể? Lão Thương, có phải cậu gặp khó khăn gì không?” Lê Tiếu mấp máy môi: “Có thể anh ta không có cơ hội tổ chức hôn lễ đầu”
“Thế thì tốt.” Tô Mặc Thời đỡ khung kính, bổ sung: “Nhóc Bảy, em đừng nghĩ quá nhiều, anh không phải thẳng thắn vô tư lấy hôn lễ mình ra làm trò đùa đầu, hiểu chưa?” “Em nghe anh nói.” Tô Mặc Thời biết cô muốn nói gì, nhếch môi ngắt lời: “Anh biết mình đang làm gì, tổ chức hôn lễ lúc nào cũng như nhau. Nếu có thể tiện thể hỗ trợ, cũng không uổng phí một phen bị hành hạ trước hôn lễ”
Lê Tiếu im lặng một lúc, cụp mắt che đi tia âm u: “Anh cố ý định ngày vào Tết Nguyên đán?” Nhưng sức ảnh hưởng của thân vương Myanmar gần như ngang với Childman. Hơn nữa, thông tin liên hôn giữa Tiêu Diệp Huy và Hoàng thất vẫn chưa công bố, phía Thân vương Ngổ Luật ra tay trước xem như đã chiếm ưu thế.
Nhìn kiểu gì cũng thấy Thân vương Ngô Luật thắng trước một phen. Cận Nhung sâu sắc cho rằng Thương Úc nuối L2ê Tiếu không đủ tốt.
Một là không đủ kinh tế, hai là không đủ tinh tế. Tô Mặc Thời vẫn đang ở Úc. Anh ta đi đến phòng họp, ngồi xuống rồi cười khẽ: “Không đến mức làm mồi dụ. Anh vốn cũng nên tổ chức hôn lễ, nên vừa khéo lên kế hoạch”
Lê Tiếu: “Lão Tô..” Ghi chú: Ăn nhiều tí. 2
Phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, Lê Tiếu đóng cửa rồi gọi video cho Tô Mặc Thời: “Đừng lấy hôn lễ của mình ra làm mồi dụ” Thương Úc1 liếc anh ta: “Không”
“Thật sự không à?” Cận Nhung thôi nhìn, nét mặt nghiêm túc: “Lão Thương, có khó khăn nhớ nói anh biết. Nuôi con bé3 này tốn tiền lắm, đừng thấy bình thường con bé lười biếng, thực tế toàn vung tay quá trán.” Tô Mặc Thời nhướng mày, nét mặt nghiền ngẫm: “Cũng không hẳn. Ngoại giao các nước sợ nhất là trùng hôn lễ. Myanmar và Anh đồng thời tổ chức lễ cưới, danh sách mời của Childman chắc chắn có không ít người vắng mặt. Quý tộc cần thể diện, không chừng sẽ hoãn lại”
Giữa chính khách các nước ít nhiều đều có giao tình, hôn lễ của Childman ắt sẽ mời chính khách nước ngoài tham dự. Về sau thì không đúng lắm, hết tám phần là kẹt tiền nên k4hông nuôi nổi con gái nuôi nhà anh ta. (2)
Cận Nhung tự tưởng tượng một phen, nhưng cũng không hỏi thêm, dù sao cũng phải để ý mặt mũi a4nh em. Anh ta lấy điện thoại ra, chuyển một trăm triệu cho Thương Úc và Lê Tiếu. Lê Tiếu “” một tiếng, không lâu sau kết thúc cuộc gọi. Cô nhìn màn hình dần tắt, gương mặt trở nên lạnh lùng. Đúng là lão Tô sẽ không lấy hôn lễ ra làm trò đùa, nhưng ngày cưới anh chọn rõ ràng vì muốn tác thành cho cô.