*********************************
Trong phút chốc, quán cà phê gió nổi mây vần.
Dù Hạ Sâm có muôn vàn thói xấu, nhưng Doãn Mạt thích hắn.
Hắ3n độc miệng lại ngả ngớn phóng túng, nhưng không ai biết con đường đi tới của hắn gian truân cỡ nào, cũng
như giấu sau lư1ng nỗi chua xót ra sao.
Doãn Mạt nhịn rất lâu, hiện tại sợi dây lý trí đã hoàn toàn đứt lìa.
Thậm chí Hạ 9Sâm còn chưa phản ứng, Doãn Mạt đã nhanh như chớp hất bàn, giày kể tiếp tiếng tát tại cùng với
tiếng thét chói tai vang k3hắp nơi.
Khách đứng xem đều trợn mắt, thầm nghĩ chẳng phải phụ nữ khi đánh nhau đều bạt tai nắm tóc hay sao?
8
Sao người đẹp nước ngoài kia trông có vẻ dịu dàng mà động tác cứ như muốn giết người thế.
Hạ Sâm đỡ trán co giật khóe miệng. Vân Lệ kéo ghế ngồi xuống, gác chân hóng chuyện: “Trình Lệ có học võ
không?”
Hạ Sâm liếc anh ta, móc hai điếu thuốc trong túi, ngó lơ quy định trong tiệm cà phê, cắn điếu thuốc cười ngả ngớn:
“Taekwondo có tính không?” Vân Lệ vuốt cằm, dò xét gương mặt hắn: “Hai Doãn không phải người hiền lành gì,
cứ thế này có thể Trình Lệ phải gãy tay gãy chân đấy, anh không đau lòng thật à?”
Khi họ đang trò chuyện, Doãn Mạt đã nhanh nhẹn vật ngã Trình Lệ.
Thường thì phụ nữ đánh nhau rất lộn xộn, những động tác của Doãn Mạt lại đẹp mắt vô cùng.
Hạ Sâm ngậm điếu thuốc, nhìn Doãn Mạt: “Đương nhiên đau lòng cho cô ấy rồi, da dẻ nõn nà như vậy, trầy xước
chỗ nào ông đây cũng phải về thoa thuốc thay”
Vân Lệ bật cười: “Đừng có giả vờ, anh biết tôi nói ai mà”
Hạ Sâm nhướng mày đối mặt với anh ta, yết hầu chuyển động, cong môi cười lạnh: “Ông đây phải đau lòng vì
người khác sao?”
“Anh đấy.” Vân Lệ tựa lưng ghế, lấy mũi chân: “Thân là đàn ông, có một số việc đã từng trải rồi. Chắc anh cũng có
nghe câu này, trong đời người đàn ông, người phụ nữ khó quên nhất chính là mối tình đầu, anh có thừa nhận
không?”
Hạ Sâm cụp mắt nhìn đầu thuốc chợt sáng chợt tắt, cười nói: “Thừa nhận”
Vân Lệ nhìn hắn với vẻ mặt “Tôi biết ngay tên chó má không bao giờ nặng tình như anh mà”, cười lạnh chẳng hề
khách sáo: “Anh không xứng với Doãn Mạt.”
“Không xứng thì sao, anh nói sao thì là vậy à?” Hạ Sâm liếc anh ta, ngậm điếu thuốc hút một hơi: “Đúng là khó
quên, vì thù hận khó dần. Nếu được làm lại, ông đây sẽ vặn chết hai kẻ chó má đó tại chỗ.”
Vân Lệ nheo mắt, nói một câu sâu xa: “Hận thù xuất phát từ tình yêu”
“Anh sai rồi.” Hạ Sâm cong môi phun khói: “Ông đây hận chính là bản thân, nhưng chỉ có để cô ta sống, mới làm
nổi bật được Doãn Mạt tốt nhường nào”
Từ ngày lựa chọn Doãn Mạt, Hạ Sâm biết mình đã lún sâu.
Hắn không quan tâm đến sống chết của Trình Lệ. Nếu Doãn Mạt muốn mạng sống của cô ta, hắn có thể dâng đầu
của cô ta lên bằng hai tay. Nhận thức về Hạ Sâm của Vân Lệ lẳng lặng thay đổi, trong mấy giây ngắn ngủi, anh ta
lắc đầu cười khẽ: “Nói buông là buông được, chẳng trách bao nhiêu phụ nữ phải lấy cái chết ra đe dọa anh, lạnh
lùng thật đấy”
Hạ Sâm không vui nhìn sang, mỉa mai: “Anh cho rằng ai cũng giống y hệt anh, đến người mình cần là ai cũng
không biết?”
Không biết đã là lần thứ mấy Vân Lệ chịu thiệt trước mặt Hạ Sâm: “..”
Bên kia, màn đánh nhau giữa Doãn Mạt và Trình Lệ sắp kết thúc.
Nói đúng ra là trận ẩu đả một phương sắp kết thúc.
Là một thằng nữ thứ thiệt, Doãn Mạt đánh nhau không đơn giản chỉ là khua tay múa chân.
Ngực cô nghèn nghẹn, không thể nào trút được cơn giận.
Dù cánh tay Trình Lệ đã trật khớp, cô vẫn thấy không đủ.
Nơi hai người đánh nhau đã thành một đống hỗn loạn.
Một tay Doãn Mạt bóp cổ Trình Lệ, đè cô ta lên bàn, mặt không đó, cũng không thở dốc: “Cô Trình, cô rất đáng ăn
đòn”
Trình Lệ nói không ra hơi, cánh tay trải rũ xuống góc bàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng tay phải không
ngừng đập vào mu bàn tay Doãn Mạt: “Buông… ra.”
Cô ta đã nghĩ đến chuyện Doãn Mạt sẽ tức giận, cũng như giở trò trước mặt Hạ Sâm, nhưng cô ta hoàn toàn không
ngờ rằng, Doãn Mạt lại ra tay thô lỗ đến vậy.
Doãn Mạt ngó lơ mấy cái vỗ của Trình Lệ, gan bàn tay áp chặt cổ cô ta, bình thản trần thuật: “Cô vốn không yêu
anh ấy, nếu không sẽ không để anh ấy phải quỳ”
Trình Lệ thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, gò má sưng đỏ dần bầm tím, dường như sắp ngất xỉu đến nơi.
Đúng là năm xưa cô ta không yêu Hạ Sâm. Trong hoàn cảnh đó, không ai lại yêu một gã đàn ông xuất thân thấp hèn
ăn cơm thừa lớn lên.
Nhưng hôm nay Hạ Sâm vô cùng quyến rũ, chẳng những áo mũ chỉnh tề còn tỏa ra mùi vị đàn ông nồng đậm khiến
Trình Lệ không còn nắm chắc.
Doãn Mạt chợt thả lỏng tay, nhìn Trình Lệ cố thở lấy hơi, bình tĩnh hỏi: “Nói thẳng đi, lần này cô quay lại vì mục
đích gì?”
Cô vốn cho rằng Trình Lệ muốn cướp Hạ Sâm với mình, nhưng nhìn một màn cô ta chỉ tay mắng mỏ hắn, cô nhận
ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Đây vốn không phải cách thức níu kéo người yêu.
Trình Lệ muốn đạp Doãn Mạt, nhưng vừa mới nhấc chân đã bị cô đạp vào xương bắp chân: “Nếu cô không nói, vậy
thì quỳ xuống xin lỗi anh ấy, tôi có thể thả cô đi.”
Vân Lệ: “???”
Làm ầm cả buổi, hóa ra Doãn Mạt đảnh Trình Lệ Vì đòi lại công bằng cho Hạ Sâm?
Hai người này dở hơi thật!
Hạ Sâm hốt hoảng, đẩy ghế ráo bước đến bên cạnh Doãn Mạt, kéo cô vào lòng mình, hôn ngấu nghiến môi cô, khàn
giọng nói: “Mạt à, anh không cần.”
Doãn Mạt đẩy hắn ra, mặt lạnh đi: “Không được. Có phải anh không nỡ?”
Hạ Sầm thở dài nặng nề như thỏa hiệp: “Quỳ, quỳ chứ, để cô ta quỳ, quỳ xong rồi cát nhanh
sương lạnh nơi đáy mắt Doãn Mạt dần tan đi: “Được.”
Vân Lệ, Hạ Sâm: “..”
Hai gã đàn ông đồng loạt nhìn Doãn Mạt rồi tận mắt chứng kiến cô kéo Trình Lệ trật khớp cánh tay, đá vào cổ chân
cô ta. Một tiếng “bịch” vang lên, đầu gối Trình Lệ và xuống đất, nghe tiếng thôi đã cảm thấy đau: “Á!”
Doãn Mạt đứng cạnh cô ta, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Cô Trình, bắt đàn ông phải quỳ trước mình không
phải chuyện gì đáng hãnh diện. Về sau tránh xa anh ấy ra, nếu không tôi lại đánh cố”
Trình Lệ bị đánh đến mức hốt hoảng, quỳ xuống lảo đảo muốn ngã. Mất một lúc lâu, cô ta mới lảo đảo bò dậy, ánh
mắt nhìn Hạ Sâm vô cùng căm hận và thất vọng: “Hạ Sâm, anh đối xử với tôi như vậy, rồi anh sẽ phải hối hận.”
Doãn Mạt lại muốn ra tay.
Nhưng Hạ Sâm ôm eo ngăn cản cô.
Không lâu sau, Trình Lệ lệ chân ra khỏi tiệm cà phê.
Doãn Mạt nhìn bóng lưng cô ta, nắm tay siết lại, đến khi không còn thấy Trình Lệ nữa mới nhìn Hạ Sâm chằm chằm: “Sao anh lại cản
em?”
Hạ Sâm cúi đầu nhìn mu bàn tay cô, nhướng mày cười nhạt: “Muốn đánh nữa sao?”