*********************************
lồng ngực Hạ Sâm hừng hực ngọn lửa, lại ghì gáy cô, buộc cô phải nhìn vào mắt hắn: “Em nghĩ như vậy thật sao?”
Doãn Mạt3 gật đầu: “Em biết xuất thân của anh mà, nếu chê bai anh, em đã không đến rồi”
Niềm cảm động của Hạ Sâm bay biến, hắn 1nghiến răng, cười như không cười: “Tiếu Tiếu của em nói sao?”
Doãn Mạt lắc đầu, cười ngượng ngùng: “Không, tự em tra đ9ược”
“Tra ở đâu?” Hạ Sâm nghiến từng chữ, ngoại trừ Honker Union, dù Lục Cục của Tỉnh bang Ida cũng không có ghi
chép 3cụ thể.
Dựa theo am hiểu của Hạ Sâm với kỹ thuật máy tính của Doãn Mạt, chưa chắc cô hack vào mạng lưới của Honker
Uni8on được. “Honker Union đấy.” Doãn Mạt mím môi, cảm thấy vinh dự bổ sung: “Em có tài khoản của Honker
Union, là Tiếu Tiếu cho em” Hạ Sâm: “..” Cuộc đời này hắn chưa từng câm nín đến thế bao giờ.
Thông tin trong Honker Union là chính hắn đưa lên, dù nội dung không nhiều, nhưng vẫn có thể biết được thông
tin cơ bản.
Lúc đầu hắn cố y tăng thêm hệ thống phản công trong thông tin của mình, một khi có người tra thông tin của hắn,
hệ thống sẽ nắm bắt từ khóa quan trọng, phát cảnh báo và tung honeypot* hỏa mù.
(*) Honeypot là một hệ thống máy tính được xây dựng với mục đích giả dạng đánh lừa những kẻ sử dụng và xâm
nhập không hợp pháp trên internet.
Thế nên vì sao Doãn Mạt tra thông tin của hắn mà hắn lại không nhận được cảnh báo?
Hạ Sâm không tin gian tà, mút đôi môi đỏ mọng của Doãn Mạt, để cô chờ trong xe còn mình thì xuống xe, châm
điếu thuốc rồi đăng nhập hệ thống Honker Union.
Giây kế tiếp, nhìn thông tin hiện ra, suýt chút nữa Hạ Sâm chửi đổng.
Hắn cắn điếu thuốc, gọi thẳng cho Thương Úc: “Thương Thiếu Diễn, cậu có quản chặt người phụ nữ của mình
được không thế?”
Đầu bên kia, giọng nói Thương Úc trầm khàn biếng nhác: “Chắc không được rồi.”
“F*ck!” Hạ Sâm văng tục: “Cậu đưa điện thoại cho con bé nghe”
Thương Úc thong thả dùng nĩa đút một miếng ổi cho Lê Tiếu: “Cô ấy không rảnh, có gì cứ nói thẳng.”
Ngay lúc này, Lê Tiếu ôm con, vừa cho con bú vừa ăn trái cây, híp mắt vô cùng hưởng thụ.
Hạ Sâm giận đến bật cười: “Người phụ nữ của cậu phá hệ thống công kích mà ông đây cài vào Honker Union rồi,
có phải cô ấy rảnh lắm không?”
“Công kích gì?”
Hạ Sâm bực bội giải thích mấy câu, sau đó lại nghe cuộc đối thoại bên kia thế này.
“Em phá bảo vệ thông tin từ khóa của Hạ Sâm sao?”
“Vâng, tiện cho chị Hai biết người biết tay
Hạ Sâm: “.”
Thương Úc dung túng lau chùi nước đọng bên môi cô: “Làm tốt lắm”
Lê Tiếu nhướng mày: “Đâu phải không thể nói cho người khác biết, anh Sầm sợ gì chứ?” Hạ Sâm siết chặt điện
thoại: “..” “Chắc là..” Thương Úc nhếch môi chế giễu: “Nhiều lịch sử đen tối quá nên sợ người ta biết”
Lê Tiếu bật cười, nhìn điện thoại vẫn chưa cúp: “Anh Sâm, đối xử với chị Hai thật tốt vào, nếu không trong tay tôi
còn một bản danh sách, biết đâu ngày nào đó ngứa tay đăng lên hệ thống đấy”
Dẹp anh em tốt hay em dâu ngoan gì đó đi!
Hạ Sâm ngắt điện thoại, bực bội rít hơi thuốc, phiền chết đi được.
Hắn có thể đoán được danh sách mà Lê Tiếu nói là gì, tám phần là nợ phong lưu trước kia của hắn.
Cũng chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra, hắn từng chẳng sợ gì cả, nhưng hết lần này đến lần khác lại lo Doãn Mạt sẽ
chê bai mình.
Cùng lúc đó, Doãn Mạt trong xe đang xem album trong điện thoại, màn hình hiện lên thông tin của Trình Lệ.
Nói đúng ra là toàn bộ chi tiết quan hệ giữa Trình Lệ và Hạ Sâm.
Đương nhiên Hạ Kình không tra ra thông tin cơ bản sau khi Hạ Sâm rời khỏi Parma, nhưng bạn gái cũ luôn luôn là
vũ khí khích tướng lợi hại nhất. Vậy nên, khi Hạ Sâm chui vào xe lại, phát hiện Doãn Mạt đang nhìn phía trước như
ngẫm nghĩ gì đó.
Hắn kéo mặt cô qua, sắc bén thăm dò: “Babe, vẻ mặt này của em… là đang lên án anh sao?”
Doãn Mạt là thằng nữ tiêu chuẩn, thẳng thừng hỏi: “Anh gọi rất nhiều người là babe sao?”
Hạ Sâm cụp mắt nhìn điện thoại của cô, ngả ngớn nhếch môi: “Rất nhiều người mà em nói chắc không xứng làm
babe của anh”
Doãn Mạt bĩu môi: “Hôm nay Hạ Kình nói, mấy năm nay Trình Lệ sống không tốt lắm, anh..” thật sự không muốn
biết?
Cô còn chưa dứt lời, Hạ Sâm đã híp mắt, ngón tay nhẹ ấn môi cô, thôi vẻ ngả ngớn, đôi mắt sâu thẳm: “Babe, cô ta
có tốt hay xấu, đâu có liên quan gì đến chúng ta?”
Doãn Mạt không mấy tin: “Nhưng em gái cô ta vẫn gọi anh là anh rể, còn ôm anh nữa”
Nói xong, cô khó chịu nhíu mày, cảm thấy lúc còn ở quán bar ra tay hơi nhẹ.
Hạ Sâm nhìn Doãn Mạt chăm chú, ngón cái vuốt ve môi cô, giây kế tiếp bấm điện thoại gọi đi, khi đặt bên tai thì
trầm giọng yêu cầu: “Tháo khớp cánh tay Trình Văn cho ông đây, còn phía Hạ Mình thì ra tay luôn bây giờ.”
Doãn Mạt sửng sốt, sau đó hỏi bằng luồng suy nghĩ khác người: “Sao anh không tháo cánh tay Trình Lệ?” Ngay
khoảnh khắc này, hắn rất muốn moi tim mình ra cho cô ta xem.
Đương nhiên hắn biết Doãn Mạt xoắn xuýt điều gì, trước khi gặp nhau, đầu ai biết tương lai sẽ quen biết những ai.
Không thể gặp gỡ Doãn Mạt khi hắn sạch sẽ nhất, đã là điều hắn tiếc nuối cực hạn.
Nhưng quá khứ cũng là điều hắn không thể xóa bỏ.
Hạ Sâm dựa ra lưng ghế, chậm rãi ôm Doãn Mạt vào lòng: “Cô ta không có chọc em, anh không có lý do động vào
cô ta”
Doãn Mạt nằm trên đầu vai hắn, mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.
Thật ra cô muốn hỏi, anh có chắc không phải vì mình không nỡ?
Nhưng đáy lòng có âm thanh đang nhấn mạnh, có đôi lời không thể hỏi trắng ra.
Khoang xe rơi vào yên ắng ngắn ngủi.
Hạ Sâm cụp mắt nhìn Doãn Mạt yên tĩnh, mím môi hôn lên trán đối phương, giọng bình tĩnh chín chắn: “Doãn Mạt,
chúng ta kết hôn đi.”
“Anh nói gì?” Doãn Mạt vội bật dậy, trong khoảng cách gần, nhìn vào mắt hắn.
Đôi mắt Hạ Sâm luôn lộ vẻ ngả ngớn và phóng túng, khiến người ta có ảo giác hắn vừa đa tình vừa vô tình.
Nhưng ngay lúc này, Doãn Mạt lại chỉ thấy được sự nghiêm túc sâu sắc.
Yết hầu hắn chuyển động, một tay nâng mặt Doãn Mạt lên: “Em không cần ghen vì cô ta, chỉ cần em bằng lòng,
chúng ta sẽ kết hôn ngay ngày mai”
Nếu kết hôn có thể giảm bớt sự bất an và để ý của cô, hắn cầu còn không được. Nhịp tim Doãn Mạt đập rộn lên,
ngón tay siết chặt, cô ngập ngừng: “Anh muốn kết hôn với em?”
“Đúng” Hạ Sâm vén tóc trước trán cô: “Chỉ cần em nói em bằng lòng, ngay ngày mai chúng ta sẽ đến Cục Dân
chính”
Doãn Mạt cúi đầu, nhịp thở hơi nhanh, cau mày nhìn sang hướng khác: “Không bằng lòng.”
Đôi mắt quá đỗi dịu dàng của Hạ Sâm lập tức tối sầm lại. Nhưng kế tiếp, hắn lại nghe Doãn Mạt nhỏ giọng thì
thầm: “Dù em chưa kết hôn vẫn biết thường thức, chẳng phải cầu hôn cần có hoa tươi và nhân sao, đâu có ai tùy
tiện giống như anh?”
Sự yên ắng lắng lặng lan tràn khoang xe.
Một lúc sau, Hạ Sâm cúi người về phía trước, vòng tay qua lưng Doãn Mạt, vùi đầu hôn lỗ tai cô, khàn giọng hỏi: “Nếu như có đủ,
em có bằng lòng gả cho anh không?”
Gà cho hắn – một đứa con riêng không có xuất thân tốt đẹp, càng không được tiếp nhận giáo dục gia tộc.
Doãn Mạt né tránh hơi thờ nóng bỏng của hắn, vội liếc hắn một cái: “Chờ anh cầu hôn rồi nói tiếp”