****************************
Phong Nghị gây tàn thuốc, nhướng mày hỏi: “Cũng chưa từng làm để khảo sát sao?”
Lê Tiếu vẫn lắc đầu.
Cô đã sớm nghe1 nói đến câu lạc bộ bàn tròn, dù là một trong tác tổ của Hội quốc tế, nhưng trong mắt cô, nó còn chẳng có sức hút bằng toán lính đ0ánh thuê. Tống Duyệt mím môi không nói gì.
Đừng tưởng rằng gia tộc chủ có huyết thống Do Thái là có thể tùy ý sỉ nhục chỉ số thông minh của cháu nhé!
Khi ở trước mặt Lê Tiếu, Tống Duyệt là chị dâu, nhưng giờ lại như học sinh tiểu học cúi đầu nghe dạy báo. Ngoại trừ oán thầm mấy câu, cô không dám tỏ ra lỗ mãng. Phong Nghị nhìn Lê Tiếu thật chăm chú, sau đó vỗ vai Thương Úc: “Chậc, cậu đoán xem, kết quả khảo sát nhập môn c6ủa em dâu thế nào?”
Nghe thế, anh chậm rãi liếc anh ta, ánh mắt bình thản như đang nói “Còn cần phải đoán sao?“.
P8hong Nghị kẹp điếu thuốc trong tay, vuốt chân mày, đôi mắt màu nâu ánh ý cười: “Nếu không phải hiểu rõ bản tính cậu, e rằng anh sẽ2 cho rằng cậu làm lộ đề cho em dâu đấy.” Tông Duyệt trả lời đúng hai mươi lăm câu.Đọc nhanh tại vietwriter.vn
“Khụ khụ…” Phong Nghị nghe cách gọi “chị dâu” của Lê Tiếu nên bị sặc khói.
Giờ anh ta mới nhớ ra, lúc trước nhà họ Tông tổ chức hôn lễ, hình như đối tượng Tống Duyệt kết hôn cũng mang họ Lê. “Cô ấy chẳng cần.” Thương Úc nhà khói, giọng mơ hồ.
Lê Tiếu đỡ trán củi m6ắt, khóe miệng cong cong.
Phong Nghị thoáng nhìn quanh, còn chưa nói thêm gì, Tống Duyệt ở bên cạnh giơ tay lên, dò hỏi: “Chú Hai, thành tích của cháu thế nào?” Dù cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình không cao lắm, nhưng dù gì cũng có tham gia khảo sát, vì hiếu kỳ, khó tránh muốn biết kết quả thi của mình.
Đuôi mắt Lê Tiếu giật giật, vai về lộn xộn thế này thật khiến người ta đau đầu.
Vừa rồi trong thang máy, Thương Úc đã giới thiệu thân phận của Phong Nghị với cô. Cậu Hai nhà Bá tước William, cũng là một quý tộc chân chính. Dù địa vị không cao quý được như Công tước, nhưng có thể nhìn ra được qua vẻ ngoài của Phong Nghị, hắn ba anh ta là người bản địa.
Huống hồ, anh ta là Hội trưởng câu lạc bộ bàn tròn, không cần đăng nhập hệ thống ICC cũng biết, chắc chắn anh ta cũng là thành viên nòng cốt của Hội quốc tế.
Phong Nghị kín đáo nhìn Tông Duyệt, ánh mắt quét một vòng trên người cô: “Cháu cảm thấy thế nào? Từ lúc cháu vào quán cà phê, chú vẫn luôn quan sát cháu. Mấy cái đề thôi đã lãng phí bao nhiêu thời gian của cháu? Ba mươi sáu câu hỏi mà sai hết mười một, chỉ số thông minh dùng hết cho việc yêu đương rồi à?” Những người đang ngồi đều có vai vế hơn cô.
Lê Tiếu liếc Tông Duyệt rồi thôi nhìn, thờ ơ nói: “Nói thế thì, hắn chị dâu đã thông qua khảo sát nhập môn rồi.”
Cô nhớ mang máng là chỉ cần trả lời đúng hai mươi lăm câu trong đề khảo sát của câu lạc bộ bàn tròn, sẽ được mời vào hội. Anh ta ổn định nhịp thở, cứng nhắc tổng kết: “Ừ, đúng là đã thông qua.” Tông Duyệt bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm giác kiêu ngạo hãnh diện.
Chỉ số thông minh của cô được công nhận rồi?
Không đợi Phong Nghị nói gì thêm, Thương Úc ngồi cạnh yên lặng một lúc lâu dụi tàn thuốc liếc anh ta: “Anh đưa nó xuống phòng ăn dưới tầng trước, lát nữa bọn tôi xuống.”
Phong Nghị cần đầu thuốc lá, chỉnh lại ống tay áo, không hiểu lắm nhưng vẫn đáp lại: “Được.”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.