Hắn đứt hai tay vào túi áo ngủ, dựa vai vào khung c1ửa, ngả ngớn liếc nhìn bồn rửa tay: “Em rửa nhiều lần như vậy là muốn làm thêm lần nữa phải không?”
Doãn Mạt lập tức khóa vòi n0ước, lấy khăn mặt lau tay, cau mày xoay người: “Anh tránh ra.” Doãn Mạt khó hiểu, rất chi là phản cảm với hai chữ “gần gũi”: “Anh đang nói gì thế?”
Theo quan điểm của Hạ Sâm, đây là biểu hiện đã biết còn có hỏi.
Hắn lập tức mất hứng, nói chuyện cũng không còn e dè: “Babe, hãy thành thật đi, lúc em ngủ với Tiêu Diệp Huy, tại sao không xuống tay?” Doãn Mạt run lên, giận dữ gầm nhẹ: “Mẹ kiếp Hạ Sâm, anh đang nói xằng nói bậy gì thế?” “Chậc chậc.” Hạ Sầm nhìn cô ta từ trên xuống dưới, không e dè mà vỗ vỗ mặt cô ta: “Thẹn quá hóa giận à?” Dứt lời, cô ta định lướt qua Hạ Sâm ra khỏi phòng tắm.
Ai ngờ vừa đi được hai bước thì cổ tay đã bị nắm chặt, cả người bị Hạ Sâm đè lên cạnh cửa.
Hắn cúi người, chậm rãi áp mặt tới gần, đôi mắt hẹp dài chứa đầy vẻ nghiền ngẫm: “Nhắc tới mới nhớ, từ nhỏ em đã lớn lên trong trang viên, hẳn là có rất nhiều cơ hội gần gũi với Tiêu Diệp Huy, vậy mà không thành công lần nào sao?” Không gian phòng tắm vốn rất rộng, nhưng Hạ Sâm đứng chắn ở cửa 6lập tức khiến người ta cảm thấy nó chật chội và tù túng. Nhất là mùi đàn ông nồng nặc trên người hắn, mỗi lần tiếp xúc đều khiến Doãn M8ạt nảy sinh tâm lý kỳ lạ.
Hạ Sâm đứng thẳng người lên, ung dung nhìn cô ta: “Tiêu Diệp Huy gọi em về, có nói là muốn em làm gì 2không?” Nửa tiếng trước, Doãn Mạt bất ngờ nhận được điện thoại của Tiêu Diệp Huy, bảo cô ta mau chóng trở về trang viên.
Hạ Sâm6 nghe thấy rất rõ đoạn đối thoại này, giọng điệu giống như ra lệnh của Tiêu Diệp Huy khiến hắn ngạc nhiên. Doãn Mạt đứng bên cạnh bồn rửa tay, hít sâu một hơi: “Không phải anh đã nghe hết rồi sao? Dù anh ta có bảo tôi làm gì thật, thì cũng sẽ không nói qua điện thoại.”
“Ừm...” Hạ Sâm trầm ngâm mấy giây, rồi nâng cằm Doãn Mạt lên, nhếch môi cười gian: “Em hiểu hắn đến vậy sao?”
Doãn Mạt không hiểu nụ cười như mỉa như không của hắn có ý gì, cau mày hất tay hắn ra: “Nếu anh ta bố trí tôi làm việc, tôi sẽ nghĩ cách báo cho anh.” Doãn Mạt nổi giận, adrenalin tăng vọt, một tay đẩy Hạ Sâm ra, một tay vung nắm đấm không hề khách sáo.
Có lẽ không nghĩ rằng Doãn Mạt lại đột nhiên động tay, Hạ Sâm không đề phòng, thể là chịu một cú đấm thật mạnh vào mồm.
Cả hai đều sững sờ. Sắc mặt Hạ Sâm thay đổi trong nháy mắt, quẹt ngón cái lên khóe miệng, trong mắt ào ào vũ bão.
Doãn Mạt hơi sợ hãi, nhưng vẫn không chịu thua mà trừng mắt nhìn hắn.
Một giây sau, Hạ Sầm nắm lấy cằm cô ta, liếm khỏe mỗi: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn không dám nói?” Doãn Mạt cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Tôi không ghê tởm như anh.”
Cô ta lại định đấm hắn thêm cú nữa, nhưng lần này Hạ Sâm đã có đề phòng. Hắn nắm lấy tay cô ta, đồng thời bóp mạnh khớp xương.