****************************
Tin nhắn…
Hai chứ này khiến Lê Tiếu chợt nhớ đến cái đêm cô rời khỏi nước Anh, cũng nhận được một tin nhắn như thật lại1 là giả.
Nay xem ra, có lẽ thật sự không phải Tiêu Diệp Huy gây ra, Vân Lệ câm nín nhìn Tống Liêu, giật giật khóe môi nhưng không nói gì.
Lê Tiếu tỉnh táo nhất, nghiêng người dựa tay vịn sofa, chân bắt treo trước người, nhìn Tổng Liêu, nhàn nhạt nói: “Anh muốn gì cứ nói thẳng.”
Lê Tiếu vừa nói, ai nấy đều nhìn sang. Tống Liêu nhìn cô cười, dời mắt đi, nét mặt bỗng biến đổi, nghiêm nghị nói: “Chắc mọi người biết chuyện anh Cả rồi nhỉ.”
Trong sảnh lặng như tờ.
Tổng Liêu liếc mắt từng người, yết hầu chuyển động: “Năm đó chúng ta chia tay vì anh ta. Nếu anh ta còn sống, giờ cũng nên tập hợp rồi. Anh em, tôi nhớ mọi người lắm.” Để một người lạnh nhạt tình cảm phải đỏ mắt nói ra những lời này, đúng là không dễ dàng gì.
Vân Lệ ngồi vị trí cao nhất, vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Lê Tiếu.
Cũng may, cô vẫn còn ung dung, bình thản. Vân Lệ đỡ trán, liếm răng cấm: “Lão Tổng, lần này cậu gọi mọi người đến vì muốn làm gì?”
Tổng Liêu bình tĩnh ngước mắt, lòng bàn tay xoa đầu gối, nói thẳng thắn: “Trò chuyện thôi.”
Vân Lệ mỉm cười: “Bảo hai bệnh nhân từ xa chạy đến để trò chuyện với mình, cậu đúng là Sáu Tổng tôi biết.” Tổng Liêu liếc anh ta, nhìn một lượt từ trên xuống không khách sáo: “Chó con, tố chất cơ thể của anh..6. không ổn chút nào.”
Thẩm Thanh Dã tức ngực, cứng họng.
Tên đần này đến bao giờ mới hiểu được cách đối nhân xử thế đấy? Nghe vậy, Tổng Liêu nhìn quanh, vô tội chớp mắt: “Vết thương nhỏ vậy thôi cũng gọi là bệnh nhân.”
Thẩm Thanh Dã cảm thấy mình sắp bị chọc tức chết.
Hạ Tư Dư sờ miếng gạc, cảm thấy càng đau đầu. Tô Mặc Thời thấy cô im lặng, vỗ nhẹ cổ tay c0ô: “Nhớ lời anh nói chứ.” Lê Tiếu tỉnh táo lại, khẽ cong môi: “Dạ.“.
Vân Lệ ngồi một mình trên sofa, cổ chân phải gác lê6n đầu gối chân trái, cử chỉ vừa tùy hứng vừa thoải mái: “Đúng là đã lâu không chứng kiến cảnh này rồi.”
Vừa nói xong, Th8ẩm Thanh Dã không chịu nổi, ôm ngực nhích sang bên cạnh, tức giận trợn mắt nhìn Tổng Liêu: “Đừng Vỗ nữa, muốn tôi chết thì cậu n2ói thẳng cmn đi.” Trong phòng yên lặng rất lâu, Hạ Tư Dư tắt màn hình, nhướng mày nhìn Tống Liêu: “Cậu buồn nôn như vậy từ bao giờ thế?”
Thẩm Thanh Dã lấy chân đạp Tống Liêu, không nhịn được lẩm bẩm: “Bớt đi cha nội, muốn mọi người giúp đỡ thì nói thẳng, học lèm bèm như vậy từ ai thế?”
Tổng Liêu nhìn Thẩm Thanh Dã, cười hì hì: “Chó con, anh đồng ý à?”
“Tôi nghe nhóc Bảy.”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.