****************************
Giờ ăn trưa, Lê Ngạn dẫn Mạc Giác quay lại.
Đoàn Thục Viện vừa thấy Mạc Giác liền cười tủm tỉm ngoắc lại: “Tiểu Mạc về rồi, mua 1đồ chưa cháu?” Lê Tiếu ngạc nhiên nhướng mày, Lê Ngạn bất đắc dĩ nhún vai, ngồi lên tay vịn cạnh cô, tự giễu: “Anh được nhặt về sao?” <0br>
Lê Tiếu cũng phục luôn.
Hôm qua về từ Parma, anh dẫn Mạc Giác về nhà dùng bữa, ngờ đầu… Đoàn Thục Viện rất thích Mạc G6iác, không ngừng hỏi han ân cần, sau cùng còn đạp anh, bảo anh hôm nay phải dẫn Mạc Giác ra ngoài mua quần áo. Cô thấy người gọi đến, hướng ra ngoài cửa tỏ ý, Mạc Giác giơ ngón tay OK, xoay người hí hửng xuống lầu. Lê Tiếu xoay tay đóng cửa đẩy ban công, khi ẩn nghe thì giọng rất nhạt: “Chào thầy.”
Tiếng gió thổi qua tai, ông cụ ở đầu điện thoại kia mãi không nói. Lê Tiếu cũng không giục, lẳng lặng chờ. Một lát sau, giọng nói hơi già nua chậm rãi truyền đến: “Tiếu Tiếu, A Xương đã trở lại.” Lê Tiếu cuộn tròn ngón tay, thưởng thức giọng trầm thấp của ông: “Thầy muốn nói gì?” Đối phương thở dài, giọng khàn và âm u: “Con biết cả rồi?” “Thầy.” Lê Tiếu khẽ gọi, đáy mắt lạnh lùng: “Thật ra thì không.”
Cô cũng không phải tiên tri, sao có thể liệu sự như thần? Để A Xương nói câu kia, đơn thuần chỉ là dò xét. Nam Dương không 8thể so với Parma, cuối Thu trời chuyển lạnh, Mạc Giác vẫn đang mặc sơ mi và quần yếm.
Có thể là tình thương người mẹ, Đoàn Thục2 Viện vừa nghe Mạc Giác mồ côi, liền len lén đưa cho cô một tấm thẻ, bảo cô cứ tùy ý quẹt.
Mạc Giác suýt chút nữa gọi mẹ ngay t6ại chỗ. Lê Tiếu đỡ trán, ghé mắt nhìn Đoàn Thục Viện và Mạc Giác trò chuyện, ánh mắt chợt lóe, không khỏi cảm khái duyên phận thật sự rất kỳ diệu.
Ăn xong, Lê Tiếu dẫn Mạc Giác lên ban công tầng hai. Cô dựa lan can, nhàn nhạt hỏi: “Bao giờ chị đi học?”
“Mai sẽ đi.” Mạc Giác níu vạt áo, ánh mắt trông mong: “Hôm qua ông chủ có dẫn chị đến trường xem thử, sân trường rộng lắm, rất đẹp.” Lê Tiếu đưa tay tém sợi tóc ở khóe mắt cô, thoáng đánh giá trang phục của đối phương: “Chị không tính mặc đồ nữ sao?” Mạc Giác cúi đầu nhìn mình: “Không muốn, như vậy chị thấy rất tốt.” Lê Tiếu từ chối cho ý kiến, vừa khéo điện thoại trong túi vang lên. Chắc lúc đó quá khác thường, A Xương tin là thật.
Vừa dứt lời, hai người đều không hẹn cùng im lặng.
Có lẽ qua mấy phút, cũng có thể là mấy giây, Lê Tiếu nhìn ánh nắng rực rỡ cuối Thu, trông rất ấm áp, nhưng không xua tan được sương lạnh nơi đáy mắt cô,
“Năm đó là thầy cứu Tiểu Định Sơn ư?”
Cô nói thẳng, đặt mọi chuyện lên bàn. Ông cụ thoáng ngừng, sau đó cảm khái bật cười: “Hóa ra là dò xét. Đúng là con đã vận dụng hết những điều đã học được lên người thầy.”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.