Mục lục
Siêu Cấp Cưng Chiều Full 4
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - TruyenOnl


*********************************


Mười hai giờ khuya, Tịch La đến Phi Thành theo đúng hẹn.
Tiểu Dần lái xe chở cô về tòa nhà ba tầng ở đường số 02.
Hiếm kh1i thoát khỏi lòng bàn tay của Tông Trạm, Tịch La như chim sổ lồng, xuống xe hỏi thuốc lá chỗ Tiểu Dần,
dựa cửa xe thưởng thức mùi thơm n0icotin.
Không lâu sau, Bạch Viêm rảo bước đến bậc thang ngoài cửa, cắn điếu thuốc nói mơ hồ: “Không chết trên đường,
đúng là khô1ng tới nỗi nào.”
Tịch La ngửa đầu nhả khói: “Họ đâu rồi?”
“Biên giới Lào và Myanmar” Bạch Viêm lấy điếu thuốc xuống, quă2ng xuống đất dùng chân nghiền một cái: “Lá
gan cô không nhỏ đấy, dám dây vào họ, chê mình sống thọ quá à?”
Tịch La búng tàn thuố6c: “Hết cách rồi, anh hùng luôn cô độc”
Bạch Viêm đi đến đối diện cô, tức giận giễu cợt: “Suýt chút nữa để bản thân cuốn vào luô9n, còn có mặt mũi tự
xưng anh hùng?”
“Vật cát tường cũng từng làm chuyện tương tự” Tịch La thong thả nói.
Bạch Viêm nói móc không hề nể nang: “Cô ấy là vật cát tường, còn cô là vật tà đạo, thế mà cũng so được?”
Tịch La không lên tiếng.
Không phải không thể phản bác, mà là tình hình trước mắt cần phải biết cúi đầu.
Hai người hút thuốc xong thì vào phòng khách. Tịch La mệt mỏi làm ổ trên sofa, tay gác lên trán: “Nghe nói dạo
này trong nước định nhằm vào đoàn đội đó, chuyển này đến đây, tôi định âm thầm giúp đỡ”
Bạch Viêm ném chai nước suối đến bên chân cô: “Giúp ai?”
Tịch La trầm ngâm hai giây, nhìn Bạch Viêm như nhìn đồ ngốc: “Còn cần phải hỏi sao?”
“Phòng sổ bảy tầng hai, muốn ngủ thì tự xử lý.” Bạch Viêm thả chân xuống, đứng dậy rời đi.
Tầng hai, tuy phòng không rối loạn lắm, nhưng có hơi bám bụi.
Tịch La chỉ dọn dẹp sơ một phen rồi mở cửa sổ, nhìn bóng đêm thất thần.
Tháng Tư ở Phi Thành ấm áp hơn ở Thủ đô, không quá nhiều ánh đèn neon hỗn tạp, bầu trời trăng sao sáng trong.
Bỗng dưới lầu vang lên tiếng xe, Tịch La không để ý, đứng một lúc rồi định lên giường ngủ.
Ngay sau đó, có người gõ cửa phòng.
Tiếng gõ cửa không quá nôn nóng, nhưng ban đêm yên ắng lại vô cùng rõ ràng.
Tịch La tiến đến mở cửa, lẩm bẩm: “Lần sau anh còn bắt tôi dọn phòng, tôi sẽ tính… với anh.”
“Với – tôi – cái – gì?”
Hành lang ngoài cửa tối mờ, Tông Trạm mặc sơ mi trắng trông như Diêm La xuất hiện ngay tầm mắt.
Tịch La trở tay muốn đóng cửa, nhưng anh ta đã dùng mũi giày cố chen vào khe cửa.
Chẳng những thế, có thể vì quá tức giận, Tông Trạm sập mạnh cửa phòng, sức lớn đến mức bụi bặm trên khung rơi
xuống.
Tịch La bất đắc dĩ nhìn anh ta, thầm nghĩ rốt cuộc là bác Tông tiết lộ hành tung của cô hay tên chó này tự tra ra?
“Căn cứ ngầm của lão đại Viêm Minh mà anh cũng dám xông vào?”
Tông Trạm nói thế nào nhỉ?
Anh ta nhướng mày, vẻ mặt giễu cợt: “Lẽ nào không phải cái kho bán cơm chiên thôi à?”
Ngoài cửa, Bạch Viêm vuốt lông mày, liếc Tiểu Sửu và Tiểu Dần bên cạnh mình: “Bạn của Thương Thiếu Diễn đều
ăn nói thêm đòn thế à?”
Hạ Sâm thì đã đành, sao cả Tông Trạm cũng có cái nết như vậy?
Thêm cái tên mặt trẻ con ở đảo Văn Khê nữa, độc miệng cứ như uống độc dược vậy.
Tiểu Sửu và Tiểu Dần cười khan không dám tiếp lời. Bạn của bố già Hắc Ứng hình như cũng không dễ dây vào đâu.
Chưa đến nửa phút, trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng.
Tiểu Sửu không sợ chết áp sát lên của dòng tai lắng nghe, không lâu sau nhỏ giọng báo cáo: “Ly trà vỡ, bật lửa nổ,
chị M đang mắng người.”
Bạch Viêm và Tiểu Dần bàng quan, dù không thấy “tình hình chiến đấu” bên trong, nhưng nghe tiếng động cũng
biết kịch liệt cỡ nào.


Tiểu Dần gãi đầu hỏi: “Anh Bạch, có muốn đi khuyên đồi câu không? Tôi thấy chắc chị M đánh không lại ông quan
đó đâu.”
“Cô ấy đánh không lại thì cậu đánh lại à?” Bạch Viêm đút hai tay vào túi, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Yêu quái đánh
nhau, liên quan gì đến cậu”
Trong lúc giễu cợt, trong phòng bỗng vang lên tiếng hét của Tịch La, ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống, thế
giới yên ắng trở lại.
Bạch Viêm lấy điện thoại ra xem đồng hồ, tặc lưỡi: “Tổ chất thân thể gì thế này, còn chưa đến năm phút?”
Dứt lời, bên trong vang tiếng kêu gào của Tịch La: “Đừng có nghe góc tường nữa, nhanh vào hỗ trợ đi”
Bạch Viêm xoay người nhướng mày, hất cằm ra hiệu: “Vào xem thử đi”
Hai người sửu Dần hợp lực đá cửa, một màn trước mắt có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Nói đơn giản là những thứ vốn được đặt lên trên đều bị ném xuống đất, cá gối cũng không may mắn tránh khỏi.
Bạch Viêm vẫn đang dựa bệ cửa sổ hành lang, tủ âm tường ở phía trước đã mất một cánh cửa.
Anh ta đi vào, chưa kịp chế giễu đã thấy Tông Trạm nằm ngay để trên đất, còn Tịch La đứng bên chân, tóc tại xốc
xếch dùng giày cao gót đá đối phương: “Đừng có giả vờ, dậy mau đi”
“Không dậy nổi.” Tông Trạm mặc sơ mi trắng, cổ áo rộng mở hai cúc, để lộ ba vết cào trên ngực.
Trước giờ anh ta lạnh lùng dũng mãnh, dù có bị thương cũng sẽ không lộ ra khổ sở, chỉ có chân mày chau lại có vẻ
như kìm nén cơn đau.
Tông Trạm bị thương rồi.
Giống Lệ Quân lúc trước, bị thương ở eo.
Chuyện này không thể trách Tịch La, chỉ có thể nói khi phát sinh sự cố, Tông Trạm đã vô thức lựa chọn bảo vệ cô.
Mấy phút trước, hai người gặp mặt cãi cọ mấy câu, sau đó khó chịu lao vào đánh nhau.
Tịch La không thích việc anh ta chuyên chế cường quyền mà kiểm soát.
Tông Trạm thì khó chịu, trách cô hợp tác với ông già xấu xa nhà mình đối phó với anh ta.
Cũng không phải lần đầu hai người đánh nhau, sức Tịch La không bằng Tông Trạm nhưng thắng ở động tác khéo
léo.
Cứ thế, hai người đánh nhau mấy phút, giày cao gót của Tịch La trượt lên mảnh vụn ly trà dưới chân. Khi thấy cô
sắp ngã đè lên mảnh vụn thủy tinh, Tông Trạm vội ôm cô vào lòng, ngã xuống theo quán tính.
Tịch La đau chân những vết thương không nặng.
Nhưng số Tông Trạm không tốt, lưng đập vào mảnh vụn trên sàn.
Tịch La mất một chiếc giày cao gót, đang định nhón chân tìm thì Tông Trạm thấp giọng nói: “Đừng có tìm nữa, giày
ở sau lưng tôi”
Mọi người: “.”
Tịch La cẩn thận quan sát nét mặt anh ta: “Thật sự… không đứng dậy nổi à?”
Tông Trạm nhắm mắt, nói chậm: “Bạch Viêm, giúp tôi.”
Hông anh ta ghim mảnh vụn, lưng bị giày cao gót của Tịch La cẩn vào, có thể nói là tình trạng chấn thương càng
nặng hơn.


Tịch La mím môi nửa tin nửa ngờ,nghi ngờ anh ta đang cố giả vờ giả vịt.
Dường như Bạch Viêm nhận ra gì đó,đi đến nhìn Tiểu Dần:“Phụ một tay đi.”
Hai người hợp sức đỡ Tông Trạm dậy,vết máu và giày gãy gót trên sàn nói rõ vết thương của Tông Trạm còn nghiêm trọng hơn dự
đoán.
Tịch La cụp mắt nhìn giày cao gót đã gãy,vô thức lẩm bẩm một câu khiến Tông Trạm suýt bùng nổ:“Chậc,gãy gót luôn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
T
tram19 Tháng ba, 2023 12:22
Hay
T
tram19 Tháng ba, 2023 12:22
Hay
T
tram19 Tháng ba, 2023 12:21
Hay
H
hhhh06 Tháng ba, 2023 10:52
Hay
TT
Thu Trang21 Tháng hai, 2023 12:31
Hay
KCT
Ko có tên22 Tháng một, 2023 01:17
Hay
KCT
Ko có tên22 Tháng một, 2023 01:17
Hay
L
Linhcut0029 Tháng mười hai, 2022 22:09
Hay
L
Linhcut0028 Tháng mười hai, 2022 21:24
Hay lam
L
Linhcut0028 Tháng mười hai, 2022 21:24
Hay
Ngọc Ánh 27 Tháng mười hai, 2022 16:01
Hay quá
MM
Mộc miên 27 Tháng mười hai, 2022 11:18
Rất hay cuốn quá trời
N
Ngọc25 Tháng mười hai, 2022 21:57
Hay
?
25 Tháng mười hai, 2022 16:46
Hi
?
25 Tháng mười hai, 2022 16:46
.
L
Linhcut0024 Tháng mười hai, 2022 13:53
Hay lam
XT
Xuân Tiên22 Tháng mười hai, 2022 12:03
Hay
L
Linhcut0018 Tháng mười hai, 2022 19:36
Hay lam
V
Vvvvy12 Tháng mười hai, 2022 17:27
❤️
L
Linado03 Tháng mười hai, 2022 03:36
Hay
?
29 Tháng mười một, 2022 13:34
?
29 Tháng mười một, 2022 13:34
A
?
29 Tháng mười một, 2022 13:15
Ok
?
29 Tháng mười một, 2022 12:51
🥰🥰
Y
Yyyygjvg29 Tháng mười một, 2022 12:31
U7
BÌNH LUẬN FACEBOOK