Cô còn chưa nói gì đã bị Thương Úc kéo cánh tay lối vào lòng. Sau một loạt tiếng m0a sát, áo choàng của anh rơi trên đầu vai cô.
“Em gặp Doãn Mạt rồi chứ?” Anh ôm cô vào ngực, dẫn cô đến6 đầu bên kia quảng trường.
Lê Tiếu mất tập trung đáp lại, một tay nắm vạt áo choàng, lẩm bẩm: “Sao lại dài thế 8này.”
Thương Úc nghiêng mặt, nhìn cô cau mày mà cong môi cười: “Anh ôm em đi nhé?” Lê Tiếu kẹp vạt áo choàng bằ2ng một tay, mím môi nói: “Không cần phải thế.” Cô không có chuyện gì, chỉ là không nghĩ thông được cách làm của6 Doãn Mạt nên hơi buồn bực.
Mấy phút sau, hai người lên xe.
Thương Úc ôm Lê Tiếu ngồi xuống, sờ gò má lành lạnh của cô: “Em đã nói gì với cô ta?” Mà lần này Tập đoàn Diễn Hoàng có ba ghế mời, Lê Tiếu biết thời biết thể đi theo. Thương Úc gác tréo chân, khoác tay lên lưng ghế sau gáy Lê Tiếu: “Vừa mới tới.”
Lê Tiếu hất cằm với trung tâm hội nghị đối diện: “Anh không vào xem sao?”
“Buổi họp tuyên truyền xảy ra sự cố, dù Tập đoàn Thiên Mục có thể ngăn được sóng dữ, hợp tác giữa họ và Childman cũng sẽ kết thúc.” Thương Úc vừa nói vừa chỉ trán cô: “Em đưa ra chủ ý này à?” Lê Tiếu gật đầu thản nhiên: “Một mũi tên trúng hai chim.” Cho dù là kẻ địch, cô ta cũng là chị Hai của cô.
Không bao lâu sau, Lê Tiếu ổn định lại suy nghĩ, ánh mắt dần có hồn hơn: “Anh đến đây lúc nào?”
Sáng nay anh nói có việc cần làm, chỉ sắp xếp Lạc Vũ và Thành Mạch đến tham dự buổi họp tuyên truyền, Kết thúc hợp tác chỉ là chuyện nhỏ, hậu quả thật sự còn ở phía sau.
Người trong Viêm Minh không phải nhà từ thiện khoan dung.
Sau khi phá vỡ con đường này, những thành viên khác của Viêm Minh chắc chắn sẽ lấy đó làm cảnh giác. Cô muốn từ bây giờ Viêm Minh Z sẽ không thể nào tiếp nhận sự lấy lòng của Childman, nên quyết phải khiến họ rạn nứt hoàn toàn.
Kỹ thuật nòng cốt xảy ra vấn đề, trở thành trò cười của giới khoa học kỹ thuật AI.
Tập đoàn Thiên Mục là người khởi xướng buổi họp tuyên truyền lần này, xem như mất hết thể diện. Đến lúc đó, ra tay xen vào những hợp tác khác sẽ dễ như trở bàn tay.
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc hiện ý cười, ngón tay lưu luyến trên gương mặt xinh đẹp của Lê Tiếu: “Ông chủ của Thiên Mục không dễ gạt như vậy.” “Nhưng cũng chẳng thông minh mấy.” Lê Tiếu hời hợt bĩu môi. Lúc này, hậu đài trung tâm hội nghị, vô số nhân viên củi đầu câm như hến.
Lưu Tử Nam tái mặt nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại phía trước, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra. Lê Tiếu dựa lưng ghế, vỗ bụi trên áo choàng: “Chị ấy nói mãi mãi là chị Hai của em.”
Nếu phân tích tỉ mỉ thì câu nói này như có hai hàm nghĩa.
Cô ta là chị Hai của cô, sẽ không là kẻ địch. “Công tước Tiêu, anh đùa cợt tối sao? Kỹ thuật chưa hoàn chỉnh mà anh cũng có mặt mũi đưa ra? Có phải anh cho rằng tôi dễ bắt nạt không?”
Người đàn ông đang nói chuyện mặc áo khoác da và quần jeans, bện búi tóc trên đỉnh đầu, tóc cạo hai bên tai, tạo hình thời thượng rất lưu hành.
Người này là Cổ Thần - Viêm Minh Z.