*********************************
Vậy bà ta xinh đẹp có ích gì?
Dường như thế giới của bà ta lập tức trống rỗng. Cả ngày bà ta nằm trên giường nhìn trầ3n nhà ngẩn người, âm
thanh bên tai như ác mộng, dù thanh tỉnh hay ngủ say vẫn không ngừng tái diễn.
Năm tiếng sau, T1hương Úc kết thúc lần điều trị thôi miên cuối cùng.
Lạc Hi lê bước ra khỏi phòng, mệt mỏi không còn sức nói chuyện. 9Thương Tung Hải vẫn giữ vững phong độ, chỉ
có khóe mắt hơi đỏ lộ ra vẻ uể oải. Sau cùng là Minh Đại Lan khóc lóc thảm thiết.3 Lạc Hi đã đưa ra một chỉ thị thôi
miên tiềm thức bắt bà ta nói lời xin lỗi. Đến khi trị liệu kết thúc, bà ta vẫn còn khóc l8óc lẩm bẩm: “Không trách con,
không trách con, mẹ biết đó là chén thuốc dưỡng thai… đều là lỗi của mẹ”
Bà ta được Vệ Ngang đẩy đi, rất lâu về sau, cả ngày bà ta nằm trên giường bệnh viện điều dưỡng, không ai nói
chuyện với bà ta, cũng như không ai đến thăm.
Tóm lại, đó chính là sống không bằng chết, không sống nổi lại không thể tự sát.
Bà ta cho rằng tinh thần sớm muộn gì cũng vỡ tan, nhưng khổ nỗi mỗi ngày lại càng thêm tỉnh táo.
Minh Đại Lan chẳng còn sức đầu oán trách người khác, vì âm thanh luôn xuất hiện trong đầu cùng sự áy náy đã
thu hút mọi sự chú ý của bà ta.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có người khác ngoài y tá đến thăm bà ta.
Là lão gia chủ Minh Trí Viễn nhà họ Minh.
Đôi mắt ông cụ đục ngầu, thất hồn lạc phách.
Minh Trí Viễn lải nhải không ngừng, sau cùng lau nước mắt già nua, khổ sở ôm đầu tức giận mắng mỏ: “Sao tao lại
nuôi thứ như mày, cơ nghiệp nhà họ Minh đều bị mày phá hủy, mày còn sống làm gì?”
Minh Đại Lan muốn lên tiếng, nhưng cổ họng nghẹn ngào không phát ra thanh âm.
Minh Trí Viễn đấm vào người Minh Đại Lan: “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tạo không nên sinh mày ra. Minh Đại Lan, mày long lang dạ sói, mày có lỗi với nhà họ Minh. Tất cả là tại mày”
Về sau, nhà họ Minh tuyên bố phá sản do làm ăn bết bát, Minh Trí Viễn đưa nhà họ Minh rời khỏi Parma trong
đêm, không rõ tung tích.
Nửa đời sau của Minh Đại Lan ngoại trừ trông mong có người đến thăm mình, cũng chỉ có bị hành hạ không thôi.
Y tá lạnh nhạt, bệnh nhân đánh mắng, chỉ trong vòng ba tháng, bà ta đã gầy đến mức không ra hình người, sau
lưng đầy u nhọt, cả ngày bầu bạn với khổ sở.
Cả đời Minh Đại Lan sống vì bản thân, mà mấy năm cuối đời chỉ có thể chuộc tội cho bản thân.
Đau khổ cứ kéo dài, đời người sao đằng đẵng.
Thời gian như thoi đưa, mới đó đã là tháng ba.
Thời điểm sắc xuân rực rỡ, Thương Úc trải qua một tuần kiểm tra sức khỏe, ngay đầu tháng rời khỏi Bệnh viện
Hoàng Gia Parma.
Lê Tiếu ngồi bên luống hoa sân sau với Lạc Hi, nhẹ giọng cảm ơn: “Lần này thật cảm ơn”
Lạc Hi rất thích tính cách hiên ngang dám yêu dám hận của Lê Tiếu. Cô ta chắp hai tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn
phía trước: “Không cần cảm ơn, tôi chỉ làm theo chức trách”
Lê Tiếu cong môi, nghiêng đầu nhìn sườn mặt dịu dàng của cô ta: “Liệu bệnh của Thiếu Diễn có khả năng tái phát
không?”
Sau cùng, Thương Úc vẫn không sử dụng liệu pháp MECT.
Cả quá trình đều dựa vào can thiệp tâm lý của Lạc Hi và thuốc bổ hỗ trợ trị liệu khơi thông.
Lê Tiếu có hơi thấp thỏm, dù gì bệnh tâm lý không thể thấy bằng mắt thường, mà trước giờ năng lực kiềm chế của
Thương Úc rất mạnh. Nếu anh đã cố giấu đi triệu chứng phát tác, khó đảm bảo không gạt được mọi người.
Lạc Hi nhìn vẻ mặt chăm chú của Lê Tiếu, kiên nhẫn trấn an: “Có khả năng này, nhưng tỷ lệ rất thấp. Chỉ cần cậu ta
không phải chịu kích thích mạnh mẽ hoặc mất khống chế trong tiềm thức, thì về căn bản sẽ sinh hoạt như người
bình thường. Thật ra gốc rễ bệnh tình của Thiếu Diễn đến từ Minh Đại Lan, cậu ta khổ sở không thể nào tha thứ cho
bản thân mới tạo thành tính cách cực đoan. Lần này tư tưởng khơi thông, tôi cho rằng… cậu ấy sẽ không xoắn xuýt
quá khứ nữa”
Lạc Hi phân tích rất khách quan.
Từ bắt đầu điều trị đến giờ, cô ta vẫn luôn cảm nhận được tâm tình của Thiếu Diễn biến hóa. Với trực giác của một
bác sĩ tâm lý, cô ta nhìn ra được anh đã tha thứ cho bản thân.
Mấu chốt của căn bệnh là Thiếu Diễn quá hà khắc với bản thân.
Lê Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”
“Cô cũng đừng nghĩ mãi về cậu ấy, lo cho mình thì hơn” Lạc Hi nhìn lướt qua bụng Lê Tiếu: “Dù sao cũng là phụ
nữ mang thai, lại phải bôn ba cả ngày vì cậu ấy ở bệnh viện, nếu tôi là Thiếu Diễn, không hết bệnh sẽ thấy có lỗi với
cô lắm”
“Đâu đến nỗi thế” Lê Tiếu cười, đổi đề tài: “Hôm nay cô đi sao?”
Lạc Hi tập trung tinh thần, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt trở nên xa xăm: “Phải, chiều nay đi, lát nữa tạm
biệt”
Lê Tiếu cụp mắt trầm ngâm, nhàn nhạt đề nghị: “Muốn về cùng chúng tôi không?”
“Cô biết tôi định tạm biệt ai sao?” Lạc Hi nhướng mày ranh mãnh.
Lê Tiếu sờ bụng bầu của mình: “Mặc kệ là tạm biệt ai, cũng phải rời bệnh viện trước đã. Nếu cần, chúng tôi có thể
tiễn cô một đoạn đường”
Lạc Hi cười lắc đầu: “Không cần đầu, chẳng dễ gì cậu ấy mới ra viện, tôi không làm kỳ đà cản mũi”
“Vậy… tạm biệt” Lê Tiếu không làm khó người khác, thong thả đứng dậy tạm biệt đối phương.
Lạc Hi ngửa đầu rồi đứng dậy theo, cười nói: “Có cơ hội chúng ta gặp nhau ở Nam Dương”
Lê Tiếu nói rồi ôm Lạc Hi. Hai người chia nhau ra đi hai hướng.
Bãi đỗ xe, muôn dặm nắng gắt, Thương Úc đang đợi Lê Tiếu.
Khí thể trên người anh vẫn lan tỏa, lộ vẻ kiên cường lại siêu phàm thoát tục.
Anh vẫn là anh, dù có trải qua bao nhiêu biến cố, vẫn là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương ngang ngược bất
kham, khinh thường vạn vật. Chỉ nơi có Lê Tiếu, người ta mới có thể thấy được vẻ dịu dàng của anh. Lê Tiếu chậm
rãi đến gần, Thương Úc cũng rảo bước về phía cô.
Hai người gặp nhau trên đường mòn vườn hoa. Anh ôm vai cô kéo người vào lòng, cụp mắt, nhếch môi: “Trò
chuyện xong rồi?”
“Vâng” Lê Tiếu khẽ đáp, ôm lại Thương Úc. Hai người nắm tay nhau bước đi: “Anh có cảm thấy giữa Bác sĩ Lạc và
ba.”
Thương Úc nghiêng đầu nhìn cô: “Sao cơ?”
Lê Tiếu do dự mấy giây, sau cùng lắc đầu cười khẽ: “Không có gì, chắc em nghĩ nhiều thôi.”
Cô cứ cảm thấy thái độ của Lạc Hi với Thương Tung Hải rất kỳ lạ. Giống như nằm giữa quan hệ bác cháu và quan
hệ trai gái.
Nhưng nhiều lúc, tất cả chỉ là vờ độc diễn của Lạc Hi, Lê Tiếu gần như không thấy gợn sóng nơi đáy mắt Thương Tung Hải.
Không lâu sau, Thương Úc lịch thiệp mở cửa xe cho Lê Tiểu. Hai người vừa ngồi ổn định, anh đã ôm cô lên đùi mình, cúi đầu ngậm
vành tại cô: “Định bao giờ về Nam Dương?”
Lê Tiếu rụt cổ, bên tại là hơi thở ấm áp của anh.
Cô ôm anh, cười khẽ: “Đợi thêm mấy ngày nữa, nhanh thôi.”