*********************************
Lục Cảnh An đã quen tùy mặt gửi lời nên dễ dàng nhận ra vẻ ghét bỏ nơi đáy mắt của Vân Lệ.
Cuộc đọ sức âm thầm giữa đàn ông với nha3u luôn xảy ra trong chớp mắt.
Lục Cảnh An thản nhiên cười, nhìn gương mặt bình tĩnh của Hạ Tư Dư “Vậy em trò chuyện với anh Lệ trư1ớc đi,
tối đến phòng nghỉ chờ em
Hạ Tư Dư gật đầu nói được, cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô không thích tình cảnh trước mắt, mà Lục 9Cảnh An cũng để lại đủ không gian cho cô ổn định lại tâm trạng.
Yết hầu Vân Lệ chuyển động, anh ta cố nén tâm tư, cong mỗi chế giễ3u: “Giờ đã đi thay đồ rồi, không định giành
hoa cưới sao?”
Hạ Tư Dư cố ý tránh né ánh mắt anh ta, cúi đầu đá nhánh có bên chân: “D8ù sao cũng không giành được, lười đi
lắm”
Tôi cướp thay em.
Bốn chữ này quẩn quanh bên môi Vân Lệ.
Rõ ràng hai người thân thuộc đến mức từng chung chăn gối, nhưng nay lại xa lạ đến mức muốn trò chuyện phải
đắn đo trước sau.
Hạ Tư Dư không đợi được câu trả lời của Vân Lệ nên dường như đề tài chấm dứt ở đây.
Cô hậm hực bĩu môi, vừa ngẩng đầu đã rơi vào ngay đôi mắt âm u sâu thẳm của anh ta.
Cô như ngừng thở, lòng hơi rối loạn: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Lẽ nào Vân Lệ không biết, khi anh ta chăm chú nhìn một người nào đó, ánh mắt luôn nặng tình chuyên chú, thậm
chí sẽ khiến đối phương hiểu lầm.
Ngay lúc cô đang mơ màng viển vông, Vân Lệ nhướng mày: “Son môi phai rồi.”
Hạ Tư Dư: “.”
Xem đi, cô lại tự mình đa tình rồi.
Cô trợn mắt buồn bực với Vân Lệ, vừa lấy lại sự ung dung thì có người trò chuyện phía sau: “Hai người ôn lại tình
xưa ở đây à?”
Giọng nói này chắc chắn là của Hạ Sâm.
Hạ Tư Dư ngượng ngùng quay đầu, thấy Hạ Sâm và Doãn Mạt sóng vai đi đến, hừ lạnh: “Anh Sâm đừng nói lung
tung nữa được không, chị Hai xem chừng anh ấy đi”
Doãn Mạt lập tức nhìn Hạ Sâm: “Hạ Hạ bảo anh đừng nói lung tung kìa.”
Hạ Tư Dư ngửa đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Quả nhiên cô đánh giá EQ của chị Hai quá cao rồi.
Hạ Sầm ôm eo Doãn Mạt cười giễu: “Babe, đừng xen vào chuyện của người khác, đưa đồ nhanh lên”
Doãn Mạt trùng hắn rồi đưa bó hoa qua: “Hạ Hạ, cho em này”
“Cho em?” Hạ Tư Dư chỉ vào mũi mình, đôi mắt lóe lên, chìa tay ra muốn nhận.
Hoa cưới từ trên trời rơi xuống, có chuyện tốt đẹp đến thế hay sao?
Vân Lệ châm điếu thuốc bên cạnh cô, kín đáo nói: “Chẳng phải cô không cần à?”
Hạ Tư Dư khựng lại, chìa tay ra cũng không được mà rụt lại cũng không xong.
Cô hung tợn nhìn Vân Lệ, bác bỏ anh ta: “Tôi thích thế”
Hai người trao đổi như chốn không người khiến Hạ Sâm và Doãn Mạt trở thành người thừa.
Hạ Sâm quyết đoán ném luôn bó hoa vào ngực Hạ Tư Dư: “Cất đi, vợ ông đây không nỡ cho người khác, hời cho cô
rồi”
Bó hoa kim cương này còn đắt hơn bó của Lê Tiếu, giá gần năm mươi triệu, bên trong còn có kim cương hồng hình
trái tim hơn 20 cara.
Hạ Sâm vốn không định tặng, nhưng Doãn Mạt lại cố chấp muốn tặng cho Năm Hạ.
Vì cô nói: “Phải tặng lại may mắn cho Hạ Hạ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài”
Thật không biết trong đầu Doãn Mạt chứa gì nữa.
Bình thường có chẳng nỡ tiêu nhiều tiền, nhưng trong chuyện này lại vung tay quá trán như phú ông bạc tỷ.
Hạ Sâm buồn bực ôm Doãn Mạt xoay người rời đi, nhưng lại nhanh chóng quay đầu nhìn Vân Lệ: “Anh chữa hết
độc rồi?”
Vân Lệ kẹp điếu thuốc hút không ngừng, liếc hắn, không đáp chỉ hỏi lại: “Hai Doãn mang thai rồi?”
Hạ Sâm văng tục, giễu cợt: “Anh mang theo tia X quang à?”
“Làm chồng lại không biết vợ mình mang thai, anh đúng là tỉ mỉ gớm” Vẫn Lệ vất vả chờ được cơ hội chế giễu Hạ
Sâm nên rất thêm hai ngụm thuốc, vui vẻ vô cùng: “Sáng nay Hai Doãn nôn, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Vân Lệ là thành viên nhà gái nên sáng nay có thấy Doãn Mạt nôn trong phòng ngủ.
Hạ Sâm hiếm khi hốt hoảng như vậy, vội kéo Doãn Mạt đến bệnh viện.
Khóe miệng Vân Lệ giật giật, câm nín nhìn sang hướng khác, vừa liếc mắt đã thấy Năm Hạ bên cạnh mình đang
đếm số lượng kim cương.
Anh ta thở dài, cười nói: “Khỏi phải đếm, của cô hết”
Hạ Tư Dư cúi đầu nên Vân Lệ không thấy được đôi mắt thất thần cất giấu tâm sự của cô.
Cô vẫn luôn không hỏi đến tình trạng sức khỏe của anh ta, vì không có lập trường, cũng không cần phải làm thế.
Cô mượn động tác đếm kim cương vừa xoay người vừa nói: “Vậy tôi đi thay đồ đây, anh Lệ tự… đi.”
Có đôi khi, càng cố tỏ ra bình thản trước mặt đối phương, càng dễ nảy sinh sự cố.
Chẳng hạn như khi Hạ Tư Dư ôm bó hoa xoay người bỗng vấp cỏ, lảo đảo ngã về phía trước.
Không thể trách sân có được, chỉ trách bản thân cô thôi, vì phần đất bị lõm xuống cũng do cô vừa lấy mũi chân hất
đi.
Nhưng sự cố nhỏ không đến mức khiến cô té ngã, Hạ Tư Dư nhanh chóng ổn định cơ thể.
Cô vô thức cảm ơn, nhưng quay đầu phát hiện Vân Lệ vẫn đứng đó ung dung hút thuốc, vốn không hề giúp đỡ.
Hạ Tư Dư lúng túng nuốt nước bọt: “..”
Rốt cuộc vẫn là thất vọng và đau khổ.
Cô chỉ cân nhắc theo lẽ thường tình, cho rằng Vân Lệ sẽ kéo mình. Nhưng anh ta chỉ đứng đó thờ ơ, khó tránh khỏi
khiến cô phải ngượng ngùng và bực bội.
Vân Lệ phủi tàn thuốc, thản nhiên tán thưởng: “Được lắm, phản ứng rất nhạy bén”
Hạ Tư Dư buồn bực vô cùng: “Không thèm đỡ tôi đã đành, anh còn cười trên sự đau khổ của người khác?”
“Đâu có” Vân Lệ cười ôn hòa, tiến lên bóng bó hoa kim cương trong ngực cô: “Tôi chỉ sợ cô… kéo tuột quần tối thôi”
Cơn tức của Hạ Tư Dư lập tức trở thành ngượng ngùng!
Lời nhắc nhở của Vân Lệ khiến cô nhớ lại lúc cô kéo tuột quần ngủ anh ta trong phòng vệ sinh.
Cô không biết anh ta nghĩ gì mới nói ra những lời này. Có thể chỉ là chế giễu đơn thuần hoặc cố ý khiến cô phải khó
chịu?
Hạ Tư Dư không suy đoán nhiều, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, trước mặt Vân Lệ, cô không thể nào giữ được tỉnh táo,
dù có đi nữa cũng chỉ là giả vờ. Ngược lại, thất thối luôn là trạng thái bình thường.
Tâm tư Hạ Tư Dư như rơi xuống đáy vực muốn trượng, cô liếc Vân Lệ thật sâu rồi căm phẫn xoay người rời đi.
Không nên trò chuyện với anh ta thêm nữa, nếu không cô càng lúc càng trở nên khác thường.
Cảm giác này vừa đau đớn vừa khổ sở.
“Ha Ha..”
Dường như Vấn Lệ đuổi theo, tiếng gọi Hạ Hạ kia khiến Hạ Tự Dư càng bước nhanh hơn. Vì mỗi lần anh ta muốn đuổi cô đi, đều gọi
cô là Hạ Hạ.
Thoáng chốc, khuỷu tay Hạ Tư Dư bị kéo lại, bóng người Vân Lệ cao ngất phủ cô trong bóng râm. Nhưng cùng lúc đó, Lục Cảnh An
ở xa xa lại vội đi đến, giọng hơi sốt ruột: “Tư Tư, chân em sao rồi?”