*********************************
Ở đầu cầu thang, Doãn Mạt cúi đầu đi xuống.
Dường như cô mới tắm xong, mái tóc dài xõa tung sau lưng, gương mặt 3tươi sáng lộ muôn vẻ phong tình, quan
trọng là đồ lót màu đỏ rượu trên người quyến rũ vô cùng.
Hạ Sâm nâng ly, 1đôi mắt hẹp dài lộ rõ ngạc nhiên và hốt hoảng, đồng tử co rút càng lúc càng sâu thẳm như bừng
lên ngọn lửa nóng bỏng. <9br>
Trong màn đêm dày, Doãn Mạt khoác voan mỏng, đồ lót đỏ rượu như ẩn như hiện, lộ ra đường cong, từng vẻ thướt
tha3 đều khiến hắn si mê.
Hạ Sầm nhìn cô không chớp mắt, yết hầu chuyển động rối loạn.
Thoáng chốc, Doãn Mạ8t đã đến quầy bar, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn, khép vạt voan mỏng trước ngực
hơi câu nệ, nhàn nhạt hỏi: “Anh nói có giữ lời không?”
Hạ Sâm không nhúc nhích, đánh giá cô một lượt: “Doãn Mạt, em muốn anh chết đấy à?”
Hắn lên tiếng bằng chất giọng run rẩy, khàn đến mức không nghe được âm sắc ban đầu.
Hắn cảm thấy cô thật sự rất giỏi. Cô không cần làm gì cả, chỉ cần mặc đồ lót quyến rũ đánh mạnh vào thị giác, suýt
nữa khiến hắn buông vũ khí đầu hàng. Doãn Mạt kéo lụa mỏng bên chân, nghiêng người đối mặt quầy bar, cầm lên
ly rượu đã vơi phân nửa: “Vừa rồi anh đã nói, chỉ cần em mặc vào, anh sẽ dẫn em theo”
“Vậy à?” Hạ Sâm không ngừng hít thở sâu, ngửa đầu uống cạn ly rượu, vẫn không thể áp nổi phản ứng cơ thể và
tâm tư cuồn cuộn trong lòng.
Doãn Mạt nhấp ngụm rượu, tém tóc bên quai hàm ra sau tai, vành tai đỏ lựng chứng tỏ cô không hề bình tĩnh như
vẻ ngoài: “Anh tính đổi ý à?”
Dường như Hạ Sâm đã mất năng lực suy nghĩ, hơi thở càng lúc càng nặng nề, nhìn người phụ nữ quyến rũ trước
mặt mình, đặt ly rượu xuống, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Có thể vì bị Doãn Mạt kích thích, động tác của Hạ Sâm vừa thô lỗ vừa nóng vội, hôn cô rất bạo: “Babe, em quá xinh
đẹp.”
Doãn Mạt bị hắn kích thích đến mức run rẩy cả người, đặt hai tay lên vai hắn, có hơi bối rối.
Cơ bắp Hạ Sâm săn chắc mạnh mẽ nhưng đôi môi hắn lại rất mềm mại, từng chút một hôn lên da thịt cô như một
tín đồ thành kính thuần phục.
Doãn Mạt vẫn duy trì được tỉnh táo nhìn hắn: “Đợi đã rốt cuộc anh có dẫn em theo không?”
Hạ Sâm nhắm mắt, khàn giọng như chấp nhận thỏa hiệp: “Có, dẫn em theo”
Doãn Mạt mềm lòng, cắn môi, ôm hắn nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh khó chịu lắm không?”
“Em không nhận ra được à?” Hạ Sâm cúi đầu hôn vành tai cô, giọng hơi ngả ngớn.
Doãn Mạt yên lặng mấy giây: “Vậy anh chậm một chút, em chưa từng.”
Cô vẫn còn trong trắng, chưa từng thân mật với gã đàn ông nào.
Có thể nói mọi trông mong và cảm giác của cô đối với tình yêu, đều là Hạ Sâm mang đến. Có thể chủ động từ bỏ
xoắn xuýt đến mức này cô đã dốc hết dũng khí rồi.
Thật ra, sâu trong lòng Doãn Mạt, có một điều cô chôn giấu, mà cách đây không lâu đã thổ lộ với Hạ Sâm.
Nếu có thể, cô càng mong có thể giữ lấy lần đầu đến ngày gả cho hắn.
Nhưng trước giờ Hạ Sâm rất tùy ý trong chuyện gối chăn, bao phen hắn kiềm chế và cố nhịn khiến Doãn Mạt cảm
thấy không nỡ.
Lúc này, cơ thể Hạ Sâm run lên, hắn chống người đứng dậy nhìn xuống Doãn Mạt, có thể thấy đôi mắt đỏ bừng và
huyệt Thái dương nổi gân xanh của mình qua đôi mắt trong trẻo của cô,
Hắn cong môi, hốc mắt càng thêm đỏ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô: “Bằng lòng thật sao?”
Doãn Mạt không dám nhìn hắn mà ngó sang hương khác, khẽ gật đầu: “Ừ”
Cô đồng ý, nhưng Hạ Sâm lại không làm gì.
Hắn nhìn cô thật sâu, tay đặt sau gáy cô, kéo cô vào ngực mình: “Trước kia chưa từng làm à?”
Doãn Mạt lặng mấy giây, giọng nhạt đi: “Nếu anh không tin.”
“Tin” Hạ Sâm hồn trán cô, lòng ngực rối ren: “Em nói gì anh cũng tin”
Có thể do thói xấu của đàn ông hoành hành, Hạ Sâm thật sự có lòng riêng. Hắn hy vọng mình có thể chiếm lấy một
Doãn Mạt trọn vẹn.
Đồng thời, bắt nguồn từ bản chất háo sắc của đàn ông, Hạ Sâm thật không quá tin một người phụ nữ quyến rũ như
Doãn Mạt, mà cả nước Anh lớn như vậy, không một ai mơ ước cô.
Nhưng trong thời gian này, hai người họ càng thêm thân mật, hắn có thể cảm giác được sự trục trặc và kháng cự
của cô.
EQ của cô chỉ có nhiều đó, đúng là không thể học trò bịp bợm lạt mềm buộc chặt. Nghĩ đến đây, Hạ Sâm hơi buồn
bực, đáng lý vừa rồi hắn không nên hỏi nhiều. Hạ Sâm dần chỉnh lại tâm trạng, cúi người nhìn vào mắt cô: “Muốn
duy trì tới khi kết hôn cũng là lời thật lòng?”
Ánh mắt Doãn Mạt lóe lên, châm chước trả lời: “Bây giờ… cũng được”
Cô không muốn mình quá ra vẻ, cũng tin tưởng Hạ Sâm sẽ không gạt mình. Có một số việc cử để nước chảy thành
sông sẽ tuyệt vời hơn.
Hạ Sâm nhắm mắt, không biết nghĩ đến điều gì, lại cúi đầu hôn môi cô.
Lần này hắn rất dịu dàng, không còn thô lỗ chà đạp đôi môi đỏ mọng của cô nữa, từng hành động vô cùng kiên nhẫn.
Nhưng hắn không tiếp tục.
Không biết qua bao lâu, Hạ Sâm vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng lầm bẩm: “Doăn Mạt, em có từng làm hay không đều không quan
trọng, chắc chắn anh sẽ cưới em, chỉ cần em không phản bội anh.”