Lý trí trở lại, tay anh buông lỏng nắm vặn cửa, môi mỏng mím chặt rồi lại nhìn Lê Tiếu.
Chân mày cô nhướng lên duyên dáng, đôi mắt long lanh vô tội.
Anh nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, đầu lưỡi cô còn thỉnh thoảng liếm khóe miệng.
Ánh mắt anh nặng nề, tay hơi cứng đờ nâng gò má cô, ngón cái êm ái chạm vào khóe môi cô, giọng khàn: "Để anh xem."
Lê Tiếu nén cười nhìn anh, thuận thế ngẩng đầu lên.
Khóe môi bên trái đúng là rách da vì nụ hôn cuồng nhiệt của anh, không nghiêm trọng nhưng có hơi đau.
Nhưng sau khi Thương Úc mất khống chế muốn rời đi thì Lê Tiếu chỉ có thể dùng cách này để giữ anh lại.
Rõ ràng cô đã cược đúng.
Lê Tiếu suy nghĩ vẩn vơ, lúc đang thầm đoán liệu Thương Úc có dán vải gạc lên môi cô luôn không thì trước mắt bỗng tối sầm, anh cúi người hôn môi cô lần nữa.
Không hung bạo như trước đó, cũng không còn kích động như vậy, anh dịu dàng lưu luyến chạm môi cô, thè lưỡi ra liếm vết thương trên môi cô.
Lê Tiếu: "..."
Không đau nữa mà tê tê rồi.
Thương Úc đau lòng nâng đầu cô lên hôn thật nâng niu, không hề ẩn chứa dục vọng.
Một lúc sau Thương Úc mới ôm Lê Tiếu vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, bờ vai rộng ôm chặt lấy cô, hai người dán sát vào nhau.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, ẩn chứa sự tự trách dễ nhận ra: "Ký túc xá có hòm thuốc không?"
Lê Tiếu: "...
Đúng là... không ngoài dự đoán!
Cô dở khóc dở cười dựa vào ngực anh.
Đừng nói muốn dán băng gạc lên môi cô đấy chứ?
Sợ người ta không biết cô hôn bạn trai đến mức rách môi sao?
Lê Tiếu giãy giụa trong lòng anh, thoáng ngửa ra sau nhìn anh, nghiêm túc lắc đầu: "Không có."
"Để anh bảo Lưu Vân mua." Thương Úc lại nhìn môi cô, đôi môi đỏ bừng ẩm ướt vô cùng xinh đẹp, nhưng vì vết thương nhỏ lại phá hỏng mỹ cảm.
Lê Tiếu nâng tay vuốt mặt, lấy vai đụng anh, buồn cười nói: "Không cần, hết đau rồi, đừng hành hạ Lưu Vân, anh cùng em vào trong ngồi đi."
Từ lúc vào cửa đến giờ, cuối cùng cô cũng đã ổn định được tâm trạng của anh, nhưng lại mệt lả như trút được gánh nặng vậy.
Đôi mắt gợn sóng, mí mắt cúi xuống, anh im lặng, rồi thỏa hiệp: "Được."
Lê Tiếu kéo Thương Úc vào phòng khách với kết cấu như phòng khách sạn.
Giường đôi đặt giữa phòng, bàn tủ cài đặt sẵn trong tường, ngay cửa sổ là hai chiếc ghế tròn và bàn trà thủy tinh.
Thiết kế rất đơn giản nhưng phong cách trang trí bằng màu gỗ thô vẫn giữ được sự ấm áp thoải mái.
Hai người lần lượt ngồi xuống, bóng ngược được ánh đèn rọi lên cửa sổ, người hững hờ người yên lặng.
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn bóng ngược trên cửa sổ, đẩy chai nước suối trên bàn đến trước mặt anh, cất lời phá vỡ yên tĩnh: "Diễn gia, tối nay anh đến lúc nào vậy?"
"Chín giờ." Thương Úc nhìn Lê Tiếu không chớp mắt.
Dù anh có ra vẻ như không việc có gì, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được nhìn khóe môi cô.
Sưng đỏ như vậy thật chướng mắt.
Lê Tiếu chú ý đến ánh mắt của Thương Úc nên nghiêng đầu để anh không nhìn thấy bên môi bị thương nữa: "Đến đột ngột không nói tiếng nào, anh vẫn luôn chờ em ở hành lang sao?"
Hình như mười giờ cô và Liên Trinh mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trên đường đi còn ghé cửa hàng tiện lợi dùng bữa, trì hoãn không ít thời gian.
Sớm biết Thương Úc đến thì cô kiểu gì cũng phải sớm về tìm anh.
Anh lấy bao thuốc lá ra khỏi túi quần, vuốt ve hai cái, nhìn Lê Tiếu, giọng trầm thấp nói như đương nhiên: "Không phải em mai muốn xem bốn người bọn họ sát hạch sao?"
Lê Tiếu ngẩn người, giờ mới nhớ ra mai là thứ Bảy - ngày sát hạch của bốn trợ thủ: "Anh... cố ý đến đón em sao?"
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc thoáng lóe sáng, ngón tay kẹp điếu thuốc nhưng không đốt, trầm giọng nói: "Nếu mệt mỏi quá thì tối nay nghỉ ngơi đã, sáng mai hẵng đến cũng không muộn."
Dường như anh đã khôi phục trạng thái biếng nhác bình thường, tâm trạng mất khống chế đã gom lại trong đáy mắt, dường như lại trở thành bá chủ Nam Dương kiêu ngạo ngang tàng.
Lê Tiếu nhìn anh, đầu ngón tay hơi co, cõi lòng hừng hực.
Ngay sau đó cô cúi mắt giấu ý cười: "Không mệt lắm, vẫn chưa đến mười một giờ, hay giờ quay về thôi."
Rõ ràng anh bận bịu như vậy còn cân nhắc việc mai cô muốn xem sát hạch.
Sao cô có thể dựa vào việc được nuông chiều mà tùy hứng được?
Lê Tiếu dứt lời liền đứng dậy, đi qua bệ trà thủy tinh đưa tay ra với anh.
Cô đứng, anh ngồi.
Thương Úc nhìn Lê Tiếu thật sâu, chậm rãi đưa tay ra kéo tay cô, sau đó kéo mạnh cô đến cạnh mình.
Vòng tay mạnh mẽ của anh thuận thế vòng qua khiến Lê Tiếu bất ngờ ngã ngồi lên bắp đùi anh.
Khác với ôm, cách thức thân mật này khiến cơ thể cô căng thẳng.
Lê Tiếu không thể không ôm bả vai Thương Úc để ổn định cơ thể, nhìn anh cười khẽ: "Không đi sao?"
Thương Úc không nói gì mà ghì tay càng chặt, kế đến vùi đầu giữa cổ Lê Tiếu, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô, tê dại mà nóng bỏng.
Trong phòng lặng thinh mấy giây, Lê Tiếu cũng cảm nhận rõ ràng cánh tay sau lưng cô siết càng thêm chặt.
Cho đến khi anh áp lên mặt cô hôn rồi đặt tay lên gáy cô, luồn qua tóc nhẹ nhàng vuốt ve.
Chắc vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng vừa rồi.
Giọng Thương Úc hơi căng, ôm cô trầm lắng một lúc lâu mới nói: "Đi thôi, về nhà."
Không bao lâu sau, hai người nối nhau rời khỏi ký túc xá. Thương Úc nắm tay cô cùng đi dưới ánh đèn cảm ứng sáng lên.
Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu đều vô cùng thản nhiên.
Đối mặt với phương diện hoang tưởng ghen tuông của anh, cô không than phiền, chê trách, dù rách môi vẫn nén nhịn để trấn an anh.
Thương Úc nghĩ, đời này sẽ chẳng còn cô gái nào có thể như Lê Tiếu, mang đến cho anh nỗi niềm rung động sâu sắc.
Cũng bởi vì thế mới khiến anh nảy sinh cơn giận muốn hủy diệt mọi thứ khi thấy cô ở cùng người khác.
Thế nên, Lê Tiếu, anh có thể trao em cả mạng sống này, chỉ cần em... đừng phản bội anh.
...
Khuya mười hai giờ rưỡi, đoàn xe Diễn Hoàng quay về biệt thự Nam Dương.
Lê Tiếu vùi trên đầu vai anh ngủ say.
Thương Úc nhẹ nhàng chậm rãi ôm cô xuống xe. Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô trong lòng mình, anh nhếch môi đưa cô về phòng dành cho khách.
Lê Tiếu được đặt trên giường lớn êm ái, chau mày dần tỉnh lại.
Đôi mắt buồn ngủ của cô hé mở, làu bàu: "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm lắm, ngủ đi." Thương Úc dựa bên giường hôn lên trán Lê Tiếu, thấy cô mơ màng nói mớ, anh ghém chăn cho cô rồi ra ngoài.