Thương Phù suy ngẫm những lời này của Lê Tiếu, vẻ mặt chế giễu.
Nhóc con mới bao tuổi? Đúng là đã dối trá còn ham hư vinh.
Lê Tiếu hơi cúi đầu, nên Thương Phù không thấy được vẻ mặt của cô.
Cô ta thoáng suy nghĩ rồi khoanh tay trước ngực, giọng mỉa mai: "Nếu không phải Thiếu Diễn cho cô, lẽ nào tự cô tranh thủ được? Không thì cô nói thử xem, đãi ngộ của hội viên cao cấp ở Venus là gì?"
Thương Phù chắc chắn Lê Tiếu không thể trả lời.
Cô ta cố gắng bao nhiêu năm cũng chỉ là hội viên trung cấp của Venus, Lê Tiếu có tư cách gì đứng vào hàng ngũ cao cấp?
Lê Tiếu xoay thư mời trong tay, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiêu căng khinh bỉ của Thương Phù, thờ ơ hỏi ngược: "Tại sao tôi phải nói chị nghe? Nếu chị tò mò thì tự gia nhập hội viên cao cấp thì sẽ biết thôi."
Thương Phù bật cười. Đúng là một con bé miệng lưỡi bén nhọn.
Cô ta nhướng mày tiếp tục trào phúng: "Vậy nên, cô căn bản không nói được chứ gì?"
Lê Tiếu không muốn nhiều lời, cầm thư mời vẫy tay với Thương Phù: "Tùy chị nghĩ sao thì nghĩ, tôi còn có việc, tạm biệt chị Cả Thương."
Ngón tay Thương Phù giật giật, cô ta xoay người nhìn bóng lưng Lê Tiếu rời đi, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên tàn độc.
Cô ta thật muốn nhìn xem, tối nay Lê Tiếu sẽ vung tiền của Thương Thiếu Diễn ra sao....
Bảy giờ rưỡi, sương đêm bảng lảng. Sảnh chính Hội đấu giá Venus ở trung tâm quốc hội thành phố Nam Dương rất rộng lớn, lấp lánh trong màn đêm.
Tượng Venus xây ở đỉnh chóp, đèn vàng chớp nháy khiến Venus càng tăng thêm sự cao quý thần bí.
Không lâu sau, chiếc Maserati màu đỏ mới nhất lái từ lối vào VIP xuống ga-ra tầng hâm.
Gần chỗ đỗ xe số 312, người đàn ông trung niên mặc âu phục kiểu Anh đứng cung kính ở đó.
Cửa xe mở ra, dáng người cao gầy nghiêng người xuất hiện.
Đối phương mặc âu phục đen, gương mặt trắng nõn bị che hơn nửa bởi khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt nai sáng rực.
Chính là Lê Tiếu.
Người đàn ông trung niên lững thững đi đến, khom người hành lễ: "Thưa cô."
Lê Tiếu đóng cửa xe, đưa thư mời ra: "Chú Tông, phiền chú rồi."
Chú Tông nhận thư mời bằng hai tay, trịnh trọng tỏ ý về phía thang máy cách đó không xa: "Cô khách sáo rồi, mời bên này."
Năm phút sau, Lê Tiếu tháo khẩu trang xuống, ngồi trong phòng nghỉ riêng dành cho hội viên cao cấp.
Màn hình lớn phía trước phát hình ảnh hiện trường đấu giá.
Lê Tiếu ngồi giữa sofa, bàn đá Calacatta trước mặt liệt kê danh mục đồ đấu giá tối nay kèm theo lời giới thiệu.
Cô tiện tay lật trang, nhanh chóng nhìn thấy ảnh "Tự truyện Thần cổ phiếu" ở trang cuối.
Đó là một sách viết tay bằng da màu nâu, thoạt nhìn chỉ cỡ bàn tay, không có gì đặc sắc, bị bỏ qua ba lần cũng không kỳ lạ.
Chú Tông bưng dĩa trái cây và trà lài đặt lên bàn, thấy danh mục thì hỏi theo bản năng: "Thưa cô, ngoại trừ quyển tự truyện này, cô có thích món nào khác không?"
Đầu ngón tay Lê Tiếu gõ góc bàn, cô nhìn giới thiệu của những thứ khác ở đằng trước: "Vốn của tôi còn bao nhiêu?"
Chú Tông vội lấy trong ngực ra điện thoại riêng của Venus, bật màn hình đưa cho Lê Tiếu: "Hiện còn bảy trăm triệu."
"Ừm, trước định quyển tự truyện này, hạn mức của tôi là năm trăm triệu." Lê Tiếu chỉ vào giới thiệu của tự truyện, giọng nói hời hợt bình tĩnh.
Nghe vậy, chú Tông tập trung lại, chau mày đề nghị: "Thưa cô, vậy có cao quá không? Quyển tự truyện này không rõ lai lịch, dù đã vào được Venus, nhưng chưa chắc sẽ có người đấu giá. Năm trăm triệu liệu có cao quá không?"
Phòng đấu giá Venus có các biện pháp bí mật để bảo mật riêng tư của khách hàng.
Người đấu giá được vào hàng ngũ hội viên cao cấp thì không cần lộ diện, có thể đấu giá ẩn danh.
Họ chỉ cần báo lại hạn mức cuối cùng cho quản gia của Venus và theo dõi chi tiết hiện trường đấu giá thông qua màn ảnh truyền hình trực tiếp là được.
Chú Tông là quản gia giơ bảng thay Lê Tiếu, dựa vào kinh nghiệm bao năm hành nghề của ông, quyển tự truyện này còn không đáng giá năm mươi triệu.
Lê Tiếu đưa tách trà lài đến bên miệng thổi thổi, nhấp một ngụm, đôi mắt sáng trong: "Thứ có thể vào được Venus thì chú Tông cho rằng không có ai giơ bảng sao? Hơn nữa, nó còn là món đồ xuất hiện cuối tối nay."
"Chuyện này..." Chú Tông cười khanh khách, chợt nhớ lại trong thời gian qua có rất nhiều người đấu giá thảo luận về quyển tự truyện này, có lẽ... cũng không biết chừng.
Lê Tiếu nhướng mày nhìn ông, nói thẳng: "Hạn mức cuối cùng trước hết là năm trăm triệu, nếu giữa chừng có biến thì tôi sẽ báo lại chú ngay."
"Vậy được, tôi đi chuẩn bị đây." Trước khi rời đi, chú Tông cẩn thận kiểm tra micro tai nghe với Lê Tiếu, xác nhận tín hiệu ổn định thì mới lui ra sau, xoay người rời khỏi phòng nghỉ. ...
Trong phòng nghỉ rộng khoảng trăm mét vuông, Lê Tiếu nhàm chán chống cằm nhìn màn hình đối diện.
Cô lấy remote trên bàn, đổi màn hình trực tiếp thành lối vào sảnh chính Venus.
Là hội viên của phòng đấu giá, thân phận càng cao quý thì đặc quyền được hưởng càng nhiều.
Chẳng hạn như Lê Tiếu là hội viên cao cấp, có thể thông qua hình ảnh phát sóng thấy tất cả hội viên thấp cấp và trung cấp đi thảm đỏ.
Ngay lúc này ở cửa vào sảnh chính Venus, trên thảm đỏ dài có rất nhiều người đấu giá lục tục bước vào.
Đàn ông mặc âu phục mang giày da, phụ nữ muôn kiểu phục sức.
Cứ như đang tham gia dạ tiệc nhà giàu, bên trong có rất nhiều thương nhân nổi tiếng thành phố Nam Dương, khung cảnh rất long trọng.
Lê Tiếu quan sát một lúc, bỗng phát hiện mấy người quen thuộc.
Ồ, Thương Phù đến rồi.
Âu Bạch vừa nhận giải ảnh để cũng đến.
Lê Tiếu nhướng mày khá ngạc nhiên, Âu Bạch lại vào từ cửa chính, lẽ nào anh ta vẫn chưa phải hội viên cao cấp?
Còn Thương Phù, cô ta mặc chiếc váy đuôi cá màu champagne bắt mắt, dáng vẻ yểu điệu, tư thái cao quý, thu hút ánh mắt không ít đàn ông.
Dường như cô ta rất hưởng thụ, thỉnh thoảng vén tóc dài khiêu khích, trông vừa quyến rũ vừa diêm dúa.
Lê Tiếu nhếch môi nghiền ngẫm. ...
Đúng tám giờ, hội đấu giá chính thức bắt đâu.
Người điều khiển đấu giá nổi tiếng trong nghề - Trương Dung đứng trước bục nói lời mở đầu tạo bầu không khí.
Hiện trường đấu giá hai tầng trên dưới của Venus đã chật kín chỗ.
Lê Tiếu không hứng thú với những món đồ đấu giá khác, theo thứ tự danh mục thì "Tự truyện Thần cổ phiếu" là món xuất hiện cuối cùng.
Cô làm ổ trên sofa, cầm miếng trái cây cho vào miệng, nhìn màn hình trực tiếp mà không mấy hăng hái.
Điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Lê Tiếu nhìn lướt qua, ấn nút nghe: "Chuyện gì thế?"
Phó Luật Đình gọi cho cô. Dạo này anh ta luôn bận việc ở bệnh viện chi nhánh, chẳng mấy khi ghé phòng thí nghiệm.
Trong điện thoại, giọng Phó Luật Đình hơi thấp, dường như cố giảm tông: "Ngày mai là cuối tuần, cô có rảnh không?""Sao vậy?" Ngón tay Lê Tiếu vuốt ve ly trà, nhàn nhạt hỏi lại.