*********************************
Qua khoảng mười phút, Doãn Mạt thành công vượt quá sát hạch trao đổi thông tin của Nhất Đường.
Lê Tiếu nhìn màn hình quan sát: “Em tiến hành tá1c chiến trong rừng với chị Hai.”
Thương Úc bắt chéo chân: “Em có lòng tin với cô ấy đến thế?”
Hạ Sâm đẩy cửa vào vừa khéo nghe câu nói 0này thì đen mặt cười lạnh: “Thương Thiếu Diễn, cậu xem thường vợ
anh?”
Thương Úc chậm rãi ngước mắt, đáy mắt sâu như biển: “Cần tôi phải nói t1hẳng?”
“Không cần.” Hạ Sâm nhìn hướng khác, vuốt sống mũi: “Em dâu, ra ngoài một lát đi.”
Lê Tiếu nhìn hai người rồi thong thả theo Hạ 2Sâm rời phòng giám sát.
Cùng lúc đó, điện thoại để trong túi của Thương Úc đổ chuông. Người gọi là Thành Mạch.
Anh đặt điện thoại bên t6ai, nghe báo cáo của Thành Mạch bèn cong môi: “Cho cô ấy thông qua đi.”
Dường như Thành Mạch khá khó xử: “Đường chủ, trong quá trình trao đổi 9thông tin, chị Sâm tìm ra sơ hở của
Honker Union, có phải do…” anh Sâm giở trò.
“Không sao, thông qua đi.”
Thương Úc ngắt lời Thành Mạch, không để anh ta có cơ hội xoắn xuýt.
Thành Mạch nhìn điện thoại bị ngắt kết nối mà gãi đầu.
Dường như trong một năm trở lại, Đường chủ rất cởi mở, bản tính âm u lạnh nhạt trước giờ đã có tình người hơn
rồi.
Doãn Mạt thông qua sát hạch trong mười lăm phút, chắc chắn có cao nhân chỉ điểm phía sau, tám phần là do anh
Sâm – một trong những người sáng lập Honker Union.
Đúng là chiều vợ đến mức không biết ngại.
Bên kia, Hạ Sâm gọi Lê Tiếu xuống phòng thông tin. Trong hành lang, hắn ngừng bước: “Em dâu, em thấy Doãn
Mạt có thể thông qua sát hạch của mấy Đường?”
“Chí ít là Tam Đường.”
“Chắc chứ?” Hạ Sâm nhướng mày: “Em có lòng tin với cô ấy đến thế?”
Dứt lời, hắn ngậm miệng… dường như vừa rồi Thiếu Diễn cũng nói như vậy.
Lê Tiếu muốn cười mà không được, nhìn anh: “Mỏi mắt mong chờ.”
Doãn Mạt thông qua sát hạch của Nhất Đường, mọi người vào thang máy lên sân huấn luyện trên đỉnh núi. Lúc này
sân huấn luyện đã đầy ắp người. Nói đúng là ra tất cả tụm lại không biết đang làm gì.
Đám người đông nghịt tụ tập giữa sân huấn luyện, những người phía sau còn nhón chân ngó dáo dác.
“Tiểu Dận gia, nó có ăn thịt người không?”
Giọng của cậu bé vang lên: “Không, Bạch Bạch chỉ ăn thịt sống.”
Mọi người: “???”
Ăn thịt sống với ăn thịt người có khác gì nhau không?
Lại có người hỏi: “Tiểu Dận gia, cậu không sợ nó cắn cậu sao?”
“Không sợ.” Thương Dận vừa nói vừa nhét tay mình vào miệng hổ: “Xem này, Bạch Bạch không cắn người.”
Có người không tin, chìa tay ra muốn thử xoa đầu hổ. Hổ trắng gầm lên một tiếng buồn bực.
Hiểu rồi, không phải nó không cắn người, nó chỉ là không cắn Tiểu Dận gia.
Mấy chục tên vây quanh Thương Dận và hổ trắng hỏi này hỏi nọ. Đến khi có người phát hiện đám người Thương
Úc mới rối rít đứng ngay ngắn lại, cao giọng chào: “Đường chủ, mợ Cả.”
Đám người nhường ra một lối. Lê Tiếu liếc mắt, thấy Thương Dận dựa lưng vào hổ trắng ngồi trên đệm, gương mặt
phơi nắng đỏ bừng, bên chân còn đặt bảy tám ly kem.
Vệ Lãng xô đám người ra hai bên, đi đến: “Đường chủ, mợ Cả, sát hạch Nhị Đường đã chuẩn bị xong.”
Bé Thương Dận bò dậy chạy đến trước mặt Lê Tiếu, nắm ổng quần cô, ngửa mặt hỏi: “Mẹ, con có thể tham gia
không?”
“Không thể.”
“Có thể.”
Hai lời đáp này vang lên đồng thời từ Thương ÚC và Lê Tiếu.
Anh quay đầu, đáy mắt hiện ý cười: “Muốn để thằng bé tham gia sao?”
Lê Tiếu cong môi, xoa đầu cậu bé: “Xem chính nó thôi.”
Hai vợ chồng cùng cúi đầu, Thương Dận vội tháo cặp trên vai xuống, móc ra khẩu súng trẻ con Nam Hân đặt làm
riêng cho mình, dâng hai tay đến trước mặt Lê Tiếu: “Mẹ, con có cái này.”
Lê Tiếu nhướng mày, cầm súng lên lật xem mấy lần: “Ai cho con đấy?”
“Bác Ba đấy.” Thương Dận buồn bực chọt lòng bàn tay: “Nhưng bên trong không có đạn.”
Lê Tiếu và Thương Úc nhìn nhau, ánh mắt đều hiện rõ vẻ hứng thú.
Dường như Thương Dận rất am hiểu cấu tạo của súng. Việc này không do họ dạy.
Hạ Sâm nhanh chóng rút súng bên hông Vệ Lãng: “Con nuôi, dùng cái này.”
Nhưng Thương Úc đã cản lại. Anh lấy sáng từ tay Hạ Sâm, cúi người bế Thương Dận lên: “Lúc trước có bắn thử
chưa?”
Cậu bé ôm cổ anh, lắc đầu thành thật: “Dạ không có.”
Thương Úc cong môi, ôm cậu bé đến trước bàn bắn. Những người khác cũng theo sát, muốn biết được kết quả.
Trước bàn bắn, anh để cậu bé đứng phía trên, dáng người cao lớn ôm Thương Dận vào vị trí an toàn nhất trong
ngực mình.
Thương Úc lắp ống giảm thanh rồi một tay nâng súng lên, nhắm ngay bia bóp cò.
Ống giảm thanh đã giảm tiếng ồn của súng, một phát trúng vòng mười.
Thương Úc cúi đầu hỏi: “Có sợ không?”
Thương Dận ngửa đầu, quay qua cười ngọt ngào với anh: “Dạ không.”
“Được.” Anh kéo cánh tay cậu bé, lấy tay mình bọc lấy tay cậu, đặt vào chỗ cò súng: “Nhìn vào bia, đừng mất tập
trung.”
Tay trái rũ xuống của cậu bé hồi hộp siết thành nắm đấm, cậu nghe lời Thương Úc, nhìn thẳng không chớp mắt:
“Ba, con ổn.”
Thương Úc cúi đầu nhìn hàng mi khẽ run, cong môi, ôm lấy ngón tay Thương Dận bóp cò.
Đây là lần đầu tiên Thương Dận dùng súng đạn thật bắn vào bia, nhờ có người cha cậu bé thích nhất.
Nhưng dù gì cậu bé cũng chỉ mới hai tuổi, lực đàn hồi dù đã được Thương Úc nhận hơn một nửa, gan bàn tay cậu
bé vẫn bị tê.
Một phát sóng trúng vòng mười.
Thương Úc đặt súng xuống, đáy mắt hiện ánh nhìn vừa sâu lắng vừa dịu dàng: “Còn cảm thấy mình tham gia được
không?”
Thương Dận giấu cánh tay đi, xoa gan bàn tay, nản lòng lắc đầu: “Không thể ạ.”
Cậu bé nói tiếp: “Ba, chắc chắn sau này con làm được.”
Thương Úc chỉ cười không nói, dịu dàng kéo cánh tay cậu bé giấu đi, mở ra thấy gan bàn tay đã rách da. Không
chảy máu nhưng sưng rồi.
Thương Úc mím môi, giọng trầm thấp nhưng êm ái: “Có đau không?
“Không đau.”Cậu bé chìa tay ra đặt trước mặt anh:“Phù phù là ổnạ…”
Thương Úc nắm tay cậu bé thổi hai cái.Thương Dận vui vẻ nhào vào lòng anh:“Cảm ơn ba.”
Lê Tiếu đứng sau lưng hai cha con,cầm que kem cắn một miếng lớn.Đúng là lạnh thấu tim.
“Em dâu,hâm mộ đố kỵ không?”Hạ Sâm trưng ra bộ dạng ống đây rất vui vẻ hóng hớt nhìn cưng tủi thân”đi đến cạnh Lê Tiếu:
“Nghe anh đi,tranh thủ sinh con gái cho cậu ấy,sau này chia nhau mỗi người một đứa,cần gì phải tranh giành nữa.”