Lúc xuống xe, cô đã nhận ra được có người đang quan sát mình trong bóng tối.
Cô cứ tưởng là Thương Phù, không ngờ lại là người pha chế rượu của Entertainment City – Ôn Thời.
Lê Tiếu nghĩ lại, nếu Thương Phù thật sự xuất hiện ở đây thì thật khiến người ta thất vọng.
Một người phụ nữ giỏi ngụy trang sẽ không để lộ thực lực nhanh như vậy.
Ôn Thời đi đến trước mặt Lê Tiếu, đôi mắt dịu dàng càng thêm sáng trong dưới ánh đèn đường.
Anh ta mặc sơ mi trắng phối quần tây đen, tóc chẻ một bên, mặt mày sạch sẽ, mang nét anh tuấn đáng yêu của thiếu niên vườn trường.
"Xin lỗi, có phải đã hù cô rồi không?" Ôn Thời xin lỗi. Dưới ánh mắt của Lê Tiếu, nét mặt anh ta thoáng buồn rầu.
Lê Tiếu nhìn anh ta đăm đăm, mấy giây sau mới dời mắt, lạnh nhạt hỏi: "Tìm tôi có việc sao?"
Trong ấn tượng, cô và Ôn Thời không quen thân đến mức có thể hàn huyên.
Sự xuất hiện của anh ta thật kỳ lạ.
Ôn Thời nhìn nét mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, mí mắt rủ xuống, ánh mắt tự giễu: "Xin lỗi, tôi không có số của cô nên hỏi thăm tin tức từ chỗ Tiểu Đường. Tôi không có ý gì khác, chỉ là... muốn tạm biệt cô thôi."
"Tôi xin nghỉ việc ở Entertainment City rồi, mấy hôm nữa sẽ tạm thời rời khỏi Nam Dương. Trong thời gian này cô không ghé qua Entertainment City, dù gì cũng từng quen biết nên tối nay tôi mới tùy tiện ghé đây, hy vọng cô đừng để ý quá."
Lời giải thích của Ôn Thời rất chặt chẽ, thậm chí giọng nói còn hơi buồn bã.
Lê Tiếu bình thản nhìn Ôn Thời, ánh mắt lóe lên, xoay người nhìn phía đầu đường, nhàn nhạt hỏi: "Ồ, vậy chương trình nghiên cứu sinh của anh thì sao?"
"Tôi xin nghỉ ở trường, chờ xử lý xong chuyện ở quê thì quay lại học tiếp." Ôn Thời hỏi sao đáp vậy.
Lê Tiếu chỉ gật đầu lấy lệ: "Vậy... có duyên gặp lại."
Ôn Thời chợt chau mày, nhận ra được Lê Tiếu không muốn trò chuyện thêm với mình, mấy lời muốn nói giờ nghẹn ở cổ.
Một cơn gió đêm khẽ lướt qua, Lê Tiếu giãn chân mày, lắc chìa khóa trong tay: "Tôi đi trước đây."
Ôn Thời muốn nói lại thôi, sau cùng im lặng thay lời đáp.
Lê Tiếu nhìn anh thật sâu, nói câu tạm biệt rồi thong dong lên xe.
Khi lái vào bãi đỗ xe sau tòa lầu thí nghiệm, Lê Tiếu nhìn Ôn Thời vẫn còn đứng đó qua kính chiếu hậu.
Cô lộ cười nhạt, trong mắt đều là ý vị sâu ха.
Ôn Thời, anh đang nói dối.
Đúng là Đường Dực Đình biết dạo này cô đang nghiên cứu ở phòng thí nghiệm, nhưng căn bản không biết tên và địa chỉ cụ thể.
Nhưng Ôn Thời lại dễ dàng tìm được tòa lầu không hề đề bảng tên này, còn trùng hợp chờ cô đang trên đường về nữa.
Điều này đồng nghĩa với việc Ôn Thời nắm rõ mọi hoạt động hôm nay của cô.
Người pha chế bình thường Entertainment City dường như... không hề đơn giản như vậy.
Lê Tiếu lái xe vào chỗ đỗ, nhìn bóng đêm dày đặc như có điều suy nghĩ. ...
Hôm sau, nắng chiều chói chang, mùa Hạ đã đến.
Lê Tiếu nhân thời gian nghỉ trưa rời khỏi phòng thí nghiệm, tính ghé bệnh viện thăm ông ngoại Đoàn Cảnh Minh.
Nghe nói khoảng mười giờ sáng, tình trạng của ông cụ đã khá hơn, từ phòng giám sát chuyển vào phòng bệnh cao cấp nghỉ ngơi.
Đến bệnh viện, Lê Tiếu mua một giỏ trái cây, đỗ xe xong thì thong thả đến gần phòng bệnh.
Còn chưa vào cửa, cô đã nghe tiếng khóc sụt sùi từ cửa phòng khép hờ truyền đến.
"Ba, ba đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của Tuyên Tuyên, con cũng đã mắng nó rồi. Chẳng phải mọi người nên yên lặng cho qua sao, lát nữa để Tuyên Tuyên gặp mặt xin lỗi Tiếu Tiếu, chuyện lớn hóa nhỏ, ba thấy sao?"
Người nói là cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng.
Thật ra Lê Tiếu cũng không ghét cậu Cả. Ông là người trung hậu chững chạc, nhưng vì sợ vợ nên trông khá hèn nhát.
Còn tiếng khóc thút thít trong phòng bệnh là của Đoàn Diệc Tuyên.
Lê Tiếu thấy hơi phiền, ông ngoại bệnh nặng chưa khỏi, phòng bệnh không phải nơi giải quyết vấn đề. Quan trọng là cô không rộng lượng có thể bỏ qua hiềm khích trước đó với Đoàn Diệc Tuyên.
Lê Tiếu đứng ở cửa nghiền ngẫm một hồi, sau đó đặt giỏ trái cây bên bệ cửa sổ, xoay người xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ. ...
Qua khoảng hai mươi phút, quản gia gọi điện báo cả nhà cậu Cả đã rời đi.
Lê Tiếu đang ngẩng đầu dựa vào ghế dài phơi nắng, nhận được điện thoại thì chán chường đứng dậy, lê bước chân biếng nhác quay lại phòng bệnh.
Đoàn Cảnh Minh nghe tiếng mở cửa lập tức nghiêng đầu, thấy Lê Tiếu thì vui vẻ: "Tiếu Tiếu đến rồi, nhanh nhanh, đến ăn trái cây đi, mới cắt xong đấy."
Sau khi phẫu thuật thành công thì ông cụ đã hết lo lắng, tựa vào đầu giường, mặt mày sáng láng gọi Lê Tiếu ăn trái cây.
Lê Tiếu kéo ghế ngồi xuống, nhìn mặt ông: "Hôm nay ông ngoại thấy thế nào?"
"Khỏe lắm." Đoàn Cảnh Minh sờ đầu mình: "Mới phẫu thuật xong, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, trước đó cứ luôn cảm thấy mơ hồ. Đúng là giờ y thuật phát triển thật."
Lê Tiếu nhìn dáng vẻ khôi phục tinh thần của ông ngoại nên cong môi cười khẽ: "Hôm qua trước khi phẫu thuật, chẳng phải ông ngoại muốn nói gì đó với cháu sao?"
Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt lúc đó của ông, cực kỳ trịnh trọng cứ như có chuyện gì quan trọng lắm cần phải giao lại cho cô.
Đoàn Cảnh Minh như bừng tỉnh, nói luôn miệng: "Phải, phải, cháu không nói thì ông cũng quên. Tiếu Tiếu à, cháu đến đây, ông ngoại nói cháu nghe...."
Thấy thái độ của ông, Lê Tiếu cũng không suy nghĩ nhiều, cúi người đến gần đầu giường, nghe ông nhỏ giọng dặn dò bên tai, chẳng mấy chốc... cô đã dở khóc dở cười.
"Ông ngoại à, không..."
Chẳng chờ Lê Tiếu nói hết, Đoàn Cảnh Minh lập tức xụ mặt vờ giận: "Không cái gì mà không! Cháu chắc chắn phải nhận, đây là ông ngoại cho cháu, cứ nhận là được!"
Lê Tiếu cụp mắt thở dài: "..."
Hóa ra gần đây ông cụ cứ lo phẫu thuật không thành công, nên đêm trước đó đã âm thầm liên lạc luật sư, tiến hành công chứng hết tài sản dưới tên mình.
Đoàn Cảnh Minh nói Lê Tiếu biết, 70% tổng tài sản dưới tên ông sẽ được giao hết cho cô.
30% còn lại chia đều cho những con cháu khác.
Sự cưng chiều của ông đối với Lê Tiếu đã thể hiện một cách sâu sắc qua việc chia tài sản.
Đoàn Cảnh Minh kéo tay Lê Tiếu, tận tình dặn dò: "Tiếu Tiếu à, chuyện này mình cháu biết là được. Dù phẫu thuật thành công nhưng con người cũng có lúc chết đi. Ông đã giao cho luật sư tiến hành công chứng tài sản rồi, đừng khách sáo với ông làm gì, đây là thứ cháu nên có, biết chưa?"
Lê Tiếu mím môi nhìn ông ngoại. Thấy gương mặt đầy nếp nhăn với ánh mắt vô cùng thiết tha của ông, trừ cảm ơn ra, cô không biết nên nói gì thêm: "Dạ, cảm ơn ông ngoại."