****************************
Trước khi Tô Mặc Thời rời đi có nói với Lê Tiếu: “Anh chờ em ở Liên minh y học.”
Cô nhìn Tô Mặc Thời vào thang máy.1 Khi cửa tự động dần đóng lại, hai người nhìn nhau cười.
Không có quá nhiều lời dặn dò, cũng không có cảm giác khô0ng nỡ khi chia tay, vì thời gian gặp nhau lần tới đã bắt đầu đếm ngược. Lúc này, cả nhà ngồi trong phòng khách, người giữ sổ ký xách túi, lấy mấy quyển sổ bên trong ra, khách sáo với Lê Quang Minh: “Ngài Lê, đây là ghi chép số tiền mừng hôn nay nhận được, phân ra theo tên của mọi người.”
Ông ta vừa nói vừa chia từng quyển cho mọi người, dày nhất là quyền của Lê Quân, sau đó là vợ chồng nhà họ Lê.
Còn sổ của Lê Tiếu chỉ có ba trang thật mỏng. Anh không nói, cô cũng quên.
Ba giờ rưỡi chiều, tại biệt thự nhà họ Lê.
Hôn lễ long trọng xa hoa kết thúc, chờ đón mọi người chính là sự mệt mỏi và ế ẩm vì quá bận bịu. Lê Tiếu đứng đó, nhìn hình ảnh phản chiếu 6trên cửa thang máy, cụp mắt, khẽ mỉm cười.
Cô sẽ đến Liên minh y học.
Cách đó không xa, Hạ Sâm và Thương Ú8c sóng vai đi đến. Hai người vừa liếc mắt đã thấy bóng người màu trắng bắt mắt của Lê Tiếu. Hạ Sâm lê bước, vẻ mặt2 lưu manh trêu ghẹo: “Em dâu, đừng nhìn nữa, người đàn ông của em ở đây này.”
Lê Tiếu nhướng mày nhìn hắn, lười ph6ản ứng, sau đó ngó sang Thương Úc: “Hai người phải về à?”
“Ừ.” Thương Úc đi lên trước, đôi mắt cất giấu thâm ý: “Lát nữa em về nhà họ Lê sao?” Lê Tiếu không chú ý đến ánh mắt anh, hai tay đút vào tủi, nhàn nhạt gật đầu: “Chắc phải bàn chuyện cuối tuần đến Thủ đô.”
Thương Úc nhìn cô chăm chú, môi mỏng mím lại, dặn cô về nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sóng vai với Hạ Sâm rời đi.
Lê Tiếu vốn định tiến họ đến bãi đỗ xe, nhưng ngay ở cửa sảnh tiệc cưới, bác Hai Lê Quảng Mậu lại đi ra gọi cô. Cô nhìn bóng Thương Úc vào thang máy, chợt nhớ ra, hôm nay là lễ tình nhân Thất tịch. Nhưng mà…
Người giữ sổ ký nhìn số tiền trong sổ, nhân lúc họ lật trang, hằng giọng đọc lên số tiền mừng của mỗi người.
Tiền mừng của ông bà Lê và vợ chồng Lệ Quân đều hơn mười triệu, Lê Nhị và Lê Tam hơn năm triệu, chưa tính biệt thự Cảnh Loan Lê Tiếu tặng Tống Duyệt. Đọc xong số này, người giữ sổ ký không tự chủ liếc Lê Tiếu, vuốt sống mũi, giọng hơi chột dạ: “Tổng số tiền mặt và chi phiếu của cô Lê là hai trăm bốn mươi triệu lẻ một tệ. Ngoài ra, còn có một biệt thự, một xe chuyên dụng xa hoa, ba chiếc xe thể thao và nhiều ngọc điêu phỉ thúy…”
Lê Tiếu đang lật sổ: “…”
Đặc biệt là khi thấy một tệ của Hạ Sâm, cô không khỏi tức cười.
Cô thẳng ba tỷ từ sòng bạc của anh ta, anh ta lại lấy tiền mừng biểu đạt sự bất mãn đây mà.
Những người khác: “???”
Lê Quang Minh buồn bực nhìn người giữ sổ ký: “Lão Lý, ông không nhìn nhầm chứ?”
Lão Lý giữ sổ kỷ cười khẽ: “Đương nhiên không rồi, tôi là người giữ sổ ký nhiều năm như vậy, số lượng tiền mừng của cô Lê nhà ông, tôi quả thật… chưa từng nghe qua.”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.