Hạ Sâm suýt nữa sặc khó1i: “Nếu anh muốn làm cô nhóc bị thương, giờ nó còn đứng được sao? Nếu cậu không đến, ông đây thương yêu cô nhóc còn không kịp.”
Lưu Vân và Vọng Nguyệt ở cửa: “...”
Anh Sâm chán sống thật rồi. Mấy phút sau, xem như phòng nghỉ hoàn toàn yên ắng lại.
Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai ngồi trên sofa dài, Hạ Sâm gác chân ngồi đối diện. Hạ Ngao, vệ sĩ, và đám Lưu Vân đã ra ngoài cửa canh chừng.
Dường như Hạ Sâm nghiện thuốc lá nặng, rút hết điều này đến điều khác. Lê Tiếu: “...”
Thương Ú6c híp mắt, nhìn ánh mắt không nghiêm túc của Hạ Sâm, nhếch môi: “Chỉ bằng anh?”
“Không được à? Cậu ra ngoài hỏi thăm xem, với cái danh ngựa đực của ông đây, ngay cả người phụ nữ của cậu cũng mến mộ tên tuổi mà đến, chia rẽ hai người khó lắm à?” Thương Úc kéo Lê Tiếu ra sau lưng mình, ánh mắt âm u6 nhìn Hạ Sâm: “Nếu không cần tay nữa thì phể cho rồi.”
Anh vừa nói vừa tiến lên một bước, Hạ Sâm lập tức giơ ngón tay kẹp điếu8 thuốc lên, còn vô tâm hời hợt gảy tàn thuốc: “Thương Thiếu Diễn, chúng ta quen biết bao lâu rồi? Cậu dám vì một người phụ nữ mà phế t2ay ông
đây? Trong tương lai, mợ nó, ông đây chắc chắn dốc toàn lực chia rẽ hai người!” Lê Tiếu nhìn là hiểu, Hạ Sâm không sợ Thương Úc. Hay nói cách khác... mọi biểu hiện của hắn mới là sự tùy ý giữa anh em với nhau.
Dù là Thu Hoàn hay u Bạch, cũng như Hoắc Mang và Hạ Kình ở Parma, họ đều không thể tùy ý làm càn như vậy trước mặt anh.
Hạ Sâm quả thật khác biệt. Phòng nghỉ không lớn mịt mù khói thuốc.
Một tay Thương Úc ôm eo Lê Tiếu, để cô dựa vào lòng mình. Anh vô ý liếc thấy băng đạn trên đất, nhìn Hạ Sâm bằng ánh mắt lạnh thấu xương.
Đồ đáng chết. “Hạ Sâm!” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Thương Úc vang lên.
Thấy vậy, Hạ Sâm cắn điếu thuốc, vuốt lại quả đầu rối bù của mình, ghét bỏ mà liếc Thương Úc: “Được rồi được rồi, biết cậu có phụ nữ, cậu lên mặt chảnh.”
Mọi người: “...” Quả thật không thể so đo với kiểu người chẳng màng thiên hạ như Hạ Sâm.
Lê Tiếu bĩu môi, ôm khuỷu tay Thương Úc, liếc Hạ Sâm: “Anh đúng là chẳng biết xấu hổ.”
Hạ Sâm nhướng mày, nét mặt phóng túng như thường: “Đàn ông nói chuyện, phụ nữ đừng xen vào.” “Có phải cậu đang ngầm mắng anh không thế?” Hạ Sâm thổi khói mù trước mắt, liếc đôi mắt lạnh lùng của Thương Úc, chế giễu.
Hắn không phục.
Không dễ gì gặp được một cô nàng mà cả vẻ ngoài và thân thủ đều là hàng thượng đẳng, sao lại thành người phụ nữ của Thương Úc rồi?
Quen anh hai mươi năm, hắn chưa từng thấy qua anh khát khao chiếm hữu một người con gái nào mãnh liệt như vậy.