*********************************
Bảy giờ sáng, Hạ Sâm ôm Doãn Mạt rất lâu mới chịu ăn mặc chỉnh tề xuống tầng dùng bữa.
Doãn Mạt chậm rãi ngồi xuống, vén mái tóc dài 3còn ẩm, bông hỏi: “Sao vậy, tự dưng lại nhìn em như thế?”
Cô vô thức quan sát quần áo của mình, áo thun trắng và quần jeans, có gì đ1áng chú ý đầu?
Hạ Sâm ngồi đối diện mở ba cúc áo cổ, gác tay trái lên góc bàn, ánh mắt có tính xâm lược nhìn cô chăm chú.
Hắ9n lẳng lặng cầm bánh mì lên cắn một miếng, động tác nhai kỹ cùng với liếm môi trông rất sắc tình.
Doãn Mạt cau mày, cúi đầu cắt trứn3g ốp la: “Mẩn đỏ trên người anh vẫn chưa tan, nếu không muốn đến bệnh
viện, em theo anh đến Dược đường Thương thị một chuyến được không?”
Dường như thuốc dị ứng không có tác dụng, Doãn Mạt rất lo cho tình hình sức khỏe của hắn.
Hạ Sâm cụp mắt mìm cười: “Cần thiết sao?”
Doãn Mạt nói cỏ, ánh mắt rất kiên trì.
Hạ Sâm thoáng nhìn cô thật sâu rồi gật đầu đồng ý. “Đi đi đi, ăn xong đi ngay”
Giọng nói thỏa hiệp của hắn lấy được nụ cười đáp lại của Doãn Mạt.
Cô có thể dễ dàng cảm nhận sự dung túng và cưng chiều của hắn.
Chẳng hạn như lúc sáng hai người vừa dậy, rõ ràng hắn đã động tình, nhưng vẫn cố kiềm chế.
Nhưng trước khi xuống tầng dùng bữa sáng, hắn đã ngâm mình trong phòng tắm suốt bốn mươi phút, Doãn Mạt
cho rằng hắn đang tự “giải quyết“.
Chưa đến hai mươi phút, Doãn Mạt ăn sáng xong liền đi đến phòng khách.
Cô vô thức tìm Hạ Sâm, như một thói quen đã dần hình thành.
Có thể triệu chứng dị ứng khá nghiêm trọng, hắn không ăn được mấy miếng đã rời khỏi phòng ăn.
Cô nhìn quanh, bỗng nghe tiếng bước chân ở đầu cầu thang bên ngó sang rồi ngây người. Hạ Sâm thay sơ mi xám,
quần tây đen bao lấy đôi chân dài, đút một tay vào túi từ từ bước đến.
Gương mặt anh tuấn phong lưu cùng ý cười ngả ngớn.
Doãn Mạt nhìn vật trong tay hắn rồi dời lên trên: “Anh muốn sấy tóc sao?”
Hạ Sâm đang cầm máy sấy tóc của cô.
Doãn Mạt khó hiểu thầm nghĩ, rõ ràng tóc hắn khô mà?
Hạ Sâm liếc cô, đi đến sofa bên cạnh vỗ một cái: “Ngồi xuống.”
“Anh..” Doãn Mạt vô thức nấm lọn tóc ẩm của mình: “Anh định sấy tóc giúp em?”
Hạ Sâm cười như không cười, hất cằm về phía sofa: “Đội trưởng Doãn muốn tạo kiểu cũng được”
Doãn Mạt không lên tiếng, ngồi thẳng người, động tác khá cứng ngắc.
Tiếng máy sấy vừa phải, Hạ Sâm dùng lòng bàn tay thử nhiệt độ rồi nhẹ nhàng kéo mái tóc dài của Doãn Mạt:
“Nhiệt độ ổn chứ?”
“Ừ, được”
Hạ Sâm nghe giọng cô hồi hộp bèn cúi người sát sau tai cô, chế giễu thèm đòn cực kỳ: “Babe, sấy tóc mà thôi, em
căng thẳng gì chứ?”
Doãn Mạt hỏi gì đáp nấy: “Cũng không phải căng thẳng, chỉ vì… anh là người đầu tiên sấy tóc giúp em”
Hạ Sâm thôi cười, đặt tay lên vai cô, đôi mắt nóng bỏng nhìn gò má Doãn Mạt: “ở Anh không có tiệm cắt tóc sao?”
“Có nhiều lắm, nhưng em chưa từng ghé” Doãn Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình thản lại nghiêm túc.
Hạ Sâm không diễn tả được mình đang cảm thấy thế nào, vừa chua xót vừa nghèn nghẹn, vuốt mái tóc dài suông
mượt của cô, thấp giọng hỏi: “Chưa uốn tóc bao giờ luôn?”
Doãn Mạt lắc đầu: “Bình thường em tự cắt, dài thì cắt đuôi thôi”
Tóc cô xoăn tự nhiên, xõa xuống khi dài thành gợn sóng rối tung.
Hạ Sâm khom người hôn đỉnh đầu Doãn Mạt, một lúc sau mới nói: “Thật vừa khéo, đây cũng là lần đầu ông đây
sấy tóc cho phụ nữ”
Xem như chút kinh nghiệm nhỏ họ cùng nhau trải qua.
Doãn Mạt ngửa đầu liếc hắn, không hỏi nhiều, chỉ nói câu cảm ơn… phá hỏng bầu không khí.
Hạ Sâm co ngón tay ký đầu cô, tiếp tục bật máy sấy, kiên nhẫn sấy khô mái tóc dài của cô.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Doãn Mạt lại rất khó quên.
Qua khoảng mười phút, Hạ Sâm mới sấy khô tóc Doãn Mạt. Khi tiếng sấy dừng lại, đôi mắt cô rưng rưng, xoa đỉnh
đầu, thậm chí còn hít mũi.
Da đầu đau quá…
Hạ Sâm đầu biết động tác vừa rồi của mình thô lỗ nhường nào. Hắn không có kinh nghiệm sấy tóc, ngón tay cử cào
loạn trên đầu cô, hơn nữa máy sấy còn đặt sát da đầu. Nói chung là… trải nghiệm rất tệ.
Nhưng cô không nói gì, chịu đựng đến khi kết thúc.
Hạ Sâm nhạy bén bắt được tiếng cô hít mũi, tặc lưỡi, tựa cằm lên đỉnh đầu cô: “Đội trưởng Doãn cảm động đến thế
sao? Vậy về sau, ngày nào ông đây cũng sấy tóc cho em, hử?”
Doãn Mạt lặng hai giây rồi nhích người qua bên cạnh, nhỏ giọng ai oán: “Đừng đè da đầu em, đau”
Hạ Sâm lập tức giật mình, chồm người về phía trước, suýt thì ngã lên sofa.
Hắn chống sofa ổn định cơ thể, chồm người nắm vai Doãn Mạt, quan sát thật kỹ, đôi mắt cô đã đỏ ửng, rồi cau mày,
gương mặt anh tuấn đen thui: “Làm em đau sao?”
“Có phải em ngốc không?” Hạ Sầm bóp mặt cô, giọng hung dữ “Làm em đau sao không chịu nói?”
Doãn Mạt xoa da đầu, bình thản nói: “Cũng không có đau lắm”
Chỉ là cô không muốn cắt ngang hứng thú của hắn, đồng thời muốn được trải nghiệm lần đầu tiên với hắn.
Đương nhiên, với thủ pháp thô lỗ chết người như vậy, Doãn Mạt tin đây là lần đầu hắn sấy tóc cho phụ nữ thật.
Hạ Sâm mím môi, ôm vai Doãn Mạt, hôn lên mặt cô: “Babe, đều tại anh, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
Chín giờ rưỡi sáng, Hạ Sâm và Doãn Mạt xuất phát đến Dược đường Thương thị.
Trên đường đi, điện thoại của Doãn Mạt reo lên, là số lạ.
Cô chỉ nhìn qua rồi cúp máy.
“Sao lại không bắt?” Hạ Sâm thấy vậy bèn nghiền ngẫm lên tiếng: “Bên ngoài có chó sao?”
Doãn Mạt chưa trả lời, điện thoại lại reo, đổi phương kiên nhẫn gọi lại.
Hạ Sâm liếc cô, nhanh tay đoạt lấy điện thoại từ tay cô, ấn nút nghe.
Doãn Mạt hoảng hốt: “Anh đừng.”
Hắn đã đặt điện thoại bên tai: “Ai đấy?”
Người ở đầu điện thoại bên kia định nói, bỗng giữ yên lặng.
Hạ Sâm cười nhạt thiếu kiên nhẫn: “Gọi điện thoại lại không nói gì, bị câm sao?”
Ngay lúc ấy, không biết Doãn Mạt nghĩ gì, đoạt lấy điện thoại trong tay Hạ Sâm rồi chồm người hôn hắn.
Hạ Sâm bất ngờ tiếp lấy cô, nghiêng đầu né tránh, môi Doàn Mạt chạm lên khóe miệng hắn: “Babe, em chột dạ hay quyến rũ đây.”