"Ừ" Lệ Dạ Kỳ đáp một tiếng, ngồi không nhúc nhích.
Cố Thiển đợi một lát, liền thấy anh dịu dàng đắp chăn cho Ngôn Lạc Hi, sau đó đứng lên, "Em ở bệnh viện với cô ấy, chuyện còn lại anh đi xử lý"
Cố Thiển đi theo sau anh, nhìn ra cửa, cô chần chừ nói: "Thất ca, chuyện em làm trợ lý cho chị dâu, anh có thể nói với anh trai em được không, anh ấy không cho em tiếp xúc với giới giải trí"
Lệ Dạ Kỳ xoay người, ánh mắt lướt sang rồi dừng ở trên giường bệnh, "Nếu cô ấy chịu giữ em lại, anh đương nhiên sẽ nói chuyện với Bắc Thần thay em"
Cố Thiển vui vẻ nói: "Thất ca yên tâm, em đã thông qua kiểm tra của chị dâu rồi"
"Ừ" Lệ Dạ Kỳ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Trong đoàn làm phim, một thanh niên trẻ phụ trách điều chỉnh dây mới được tuyển dụng, Phó Luân có mấy cảnh treo dây cũng không có xảy ra sai lầm, nhưng khi đến Ngôn Lạc Hi liền xảy ra sự cố lớn.
Sau khi nhận được điện thoại của Lệ Dạ Kỳ yêu cầu điều tra nghiêm túc, thái dương Hứa Nguyên giật giật liên tục cam đoan nhanh chóng tìm ra người trừng phạt nghiêm khắc không dám chậm trễ.
Sau khi Ngôn Lạc Hi vào bệnh viện, nam thanh niên thấy tình hình không ổn nên muốn bỏ chạy nhưng bị Hứa Uyên và những người khác bắt lại, sau một hồi tra hỏi cuối cùng đã thừa nhận đã động tay trên sợi dây.
Sau khi Lệ Dạ Kỳ đến đoàn làm phim, nghe Hứa Uyên báo cáo xong, lông mày anh nhíu chặt, "Tên đó cùng Lạc Hi không thù oán gì, tại sao phải lấy mạng cô ấy?"
Hứa Uyên lúng túng nói: "Tôi cũng nghĩ không ra vấn đề này"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lạnh lẽo nhìn về phía Hứa Uyên. Trời nóng quá, Hứa Uyên toát mồ hôi lạnh, "Thất gia, tôi lập tức đi hỏi."
"Không cần, người ở đâu, tôi tự mình đi thẩm vấn" Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nói.
Hứa Uyên đưa Lệ Dạ Kỳ đi tới một căn phòng trống nơi thanh niên kia bị nhốt ở đây. Thấy có người đến, vẻ mặt xám xịt của hắn lộ ra tia mừng rỡ.
"Đạo diễn Hứa, đạo diễn Hứa, tôi biết sai rồi, tôi không muốn mạng của cô Ngôn, tôi chỉ muốn trêu đùa cô ấy, trút giận thay thần tượng của tôi"
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng ngồi xuống ghế, nhìn tên thanh niên như con kiến, lạnh lùng nói: “Thần tượng của cậu là ai?”
"Vâng..." Chàng trai chần chờ nhìn người đàn ông cao quý bất phàm trước mắt, hắn đã gặp qua anh, là nhà đầu tư của Cẩm Cung, ánh mắt có chút mơ hồ, "Tôi nói rồi, anh sẽ thả tôi ra sao?"
"Tôi sẽ suy nghĩ. "Lệ Dạ Kỳ châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Chàng trai do dự một chút, nói:"Tôi là fan cứng của Lý Trí Viện, vì bất bình nhìn thấy chị ấy bị Ngôn Lạc Hi đánh nên chỉ muốn dạy dỗ cô ấy một bài học, tôi thật sự không muốn giết cô ấy, đây chỉ đơn giản chỉ là trò đùa"
"Đơn giản chỉ là trò đùa?" Lệ Dạ Kỳ nhìn ánh mắt tràn ngập mê luyến của chàng trai, giọng nói của anh càng ngày càng lạnh:"Trò đùa cậu nói suýt nữa đã lấy mạng cô ấy"
"Thất gia, tôi không cố ý, xin hãy tha cho tôi lần này"
"Nói ra người phía sau là ai, tôi có thể tha mạng cho cậu" Dựa vào trực giác nhiều năm vào sinh ra tử, Lệ Dạ Kỳ không tin sự tình lại đơn giản như vậy.
"Không có ai đằng sau, là chủ ý của mình tôi"
Lệ Dạ Kỳ đứng lên, giọng nói lạnh như băng ngàn năm, "Hứa Uyên, treo cậu ta lên tường thành, đúng rồi, dùng sợi dây cậu ta động tay vào"
Sắc mặt của người thanh niên tái nhợt, mạnh mẽ ngã xuống đất, thấy Lệ Dạ Kỳ không có nói đùa, vội vàng nói:"Thất Dạ, tôi nói"
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nhìn, hắn run rẩy nói:"Buổi sáng tôi nhận được một kiện chuyển phát nhanh, trong đó có một bức ảnh cỡ lớn của Lý Chí Viện và một tờ giấy nói rằng nếu tôi có thể giúp Lý Chí Viện dạy cho cô Ngôn một bài học tôi sẽ nhân được ảnh và video G cho nên tôi...tôi đã tin điều đó"
Lý Dạ Kỳ nheo mắt lại, sắc mặt trở nên u ám, đây là một vụ mượn giao giết người.
"Chuyển phát nhanh ai gửi đến?
"Tôi không để ý" Thấy Lệ Dạ Kỳ không tin, hắn ta nức nở nói:" Tôi thật sự không để ý, sau khi tháo ra xem, nhìn thấy ảnh mát mẻ của nữ thần trong mộng, tôi vui đến phát điên, còn quan tâm gì đến ai gửi "
Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng nhìn hắn vài giây, "Hứa Uyên, treo tên lên tường thành"
Thanh niên nghe thấy liền thét lớn sợ hãi đến ngất đi.
Ra khỏi căn phòng, Hứa Uyên lo sợ bất an nhìn Lệ Dạ Kỳ, "Thất gia, chuyện này là tôi quản lý không tốt, khiến Lạc Hi bị tổn thương"
Lệ Dạ Kỳ hút thuốc, thản nhiên nói: "Anh nghĩ sao về chuyện này??"
"Thằng nhóc trông quê mùa, ban đầu nhìn thành thật và có trách nhiệm nên tôi mới đồng ý tuyển dụng, chắc hẳn 80% là nói thật, về phần người ở đằng sau, gần đây Lạc Hi và Lý Chí Viện xảy ra mâu thuẫn, Trần Cương cũng thừa nhận, chuyện này rất có thể có liên quan đến cô ta"
Lệ Dạ Kỳ hít một hơi thật mạnh, chậm rãi phun ra làn khói trắng nhạt, hình dáng sắc bén dần mờ nhạt trong làn khói, hắn nói: "Đã như vậy, oan có đầu nợ có chủ"
Hứa Uyên không hiểu ý của anh, vừa định hỏi lại, đã thấy anh sải bước rời đi.
Hứa Uyên tâm tình nặng nề lắc đầu, vốn muốn dùng để lội ngược dòng, nhưng lại không ngờ nhiều chuyện sẽ xảy ra như vậy, xem ra con đường trở lại này thật dài và chông gai quá đi thôi!
Lệ Dạ Kỳ trở lại phòng bệnh, Ngôn Lạc Hi đã tỉnh, Cố Thiển đang đút cháo cho cô.
Anh đi qua, cầm bát trong tay Cố Thiển, ngồi xuống bên giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi, nói với Cố Thiển, "Thời gian không còn sớm, em về nghỉ ngơi trước đi"
Cố Thiển mỉm cười, "Cô Ngôn, tôi về trước đây, sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ"
Ngôn Lạc Hi tựa vào gối, sắc mặt còn có chút trắng bệch nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô gái, dịu dàng nói: "Đã khuya rồi, trở về chú ý an toàn, đến nhà nhắn tin cho tôi"
"Được, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa" Cố Thiển mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh im lặng, Lệ Dạ Kỳ múc một muỗng cháo, đặt lên miệng thử độ ấm, sau đó đưa đến bên môi cô, "Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"
"Chóng mặt, còn buồn nôn muốn ói" Ngôn Lạc Hi cố ý nũng nịu.
"Có thai?"Lệ Dạ Kỳ cười nói.
Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, "Nếu em thật sự mang thai, từ trên lầu cao như vậy ngã xuống, cũng phải sinh non. Anh nói xem, năm nay sao lại xui như vậy? Vừa rồi em mới nghĩ ra, có thể không phải do năm sinh của em"
"Vậy là gì?"
"Quen biết anh".
Ngôn Lạc Hi nghiêm túc phân tích," Anh xem, trước khi biết anh, tuy không nổi tiếng nhưng sự nghiệp rất suôn sẻ Sau khi biết anh, chuyện xui xẻo gì cũng có thể tìm tới"
"Cho nên?" Lệ Dạ Kỳ ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ngữ khí trầm xuống, có chút tức giận.