“Em đang trách anh?”
“Không dám”
Ngôn Lạc Hi miệng nói không dám, ánh mắt nhỏ liếc anh rõ ràng đang nói, chính là trách anh trách anh đó thì sao!!
“Ăn cháo” Ngữ điệu Lệ Dạ Kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt mày khí thế bức người.
“Chờ khi nào xuất viện, dẫn em đi miếu thắp hương xua đuổi xui xẻo”
Ngôn Lạc Hi há mồm ngậm cháo trong thìa, nuốt xuống, cô mới nói: "Anh không phải là chú giải phóng quân sao? Lại mê tín dị đoan như vậy, nếu còn trong quân đội, nhất định anh sẽ bị nhốt vào căn phòng nhỏ tối đen để suy nghĩ."
“Anh bị nhốt, em vui không?”
“Đương nhiên... "Ngôn Lạc Hi còn chưa nói hết lời, chỉ thấy sắc mặt người đàn ông đen thui trầm xuống, cô vội vàng cười giả trân:” Không vui, nhưng anh nghe cũng biết là nói dối”
“……”
Ăn cháo xong, cô nhận lấy khăn giấy người đàn ông đưa tới lau miệng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng nói:”Nghe nói đạo diễn Hứa đã tìm ra được người đứng sau, là ai?”
“Em có nghi ngờ ai không?” Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nhìn cô.
“Đương nhiên là có” Ngôn Lạc Hi tựa vào gối.
“Nhưng không có bằng chứng, cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng hoài nghĩ”
Lệ Dạ Kỳ ngồi nghiêng trên giường bệnh, kỳ thật tư thế này rất khó khăn, người bình thường rất khó ngồi ra kiểu khích phách như anh. "Nói nghe thửl
“Thật sự muốn em nói? "Ngôn Lạc Hi nhìn anh.
“Nói đi!”
“Vậy nói trước, anh không được tức giận” Ngôn Lạc Hi dừng một chút, tiếp tục nói:"Tuy em không quá nổi tiếng, nhưng cũng có vài kẻ địch, hơn nữa đều liên quan đến nợ tình cảm”
Lệ Dạ Kỳ híp híp mắt, "Tiếp tục”
"Đầu tiên em nghi ngờ Lý Trí Viện, cô ta muốn thay thế em tâm tư người qua đường đều biết, tiếp theo là Lê Trang Trang..."
Ngôn Lạc Hi lời còn chưa dứt, đã bị Lệ Dạ Kỳ cắt đứt.
“Tiểu Trang sẽ không hại em”
Nghe được giọng nói chắc như đinh đóng cột của anh, trong lòng Ngôn Lạc Hi dâng lên cảm giác không thể nói rõ, theo bản năng muốn đối đầu với anh, "Làm sao anh biết cô ấy sẽ không hại em?". Cô mới không tin, anh một chút cũng không nhận ra Lê Trang Trang thích anh cỡ nào.
“Nhân viên vừa được tuyển kia là fan Lý Trí Viện, cũng đã khai nhận có người gửi ảnh nhạy cảm của Lý Trí Viện yêu cầu phải dạy dỗ em, cho nên chuyện này không liên quan đến Tiểu Trang”. Lệ Dạ Kỳ hoàn toàn phân tích từ những điều tra trước mắt, cũng không có ý thiên vị.
Nhưng mà rơi vào trong tai Ngôn Lạc Hi, lại cảm thấy anh đang thay Lê Trang Trang nói chuyện, cô cười lạnh nói: "Không chừng Lê tiểu thư biết Trần Cương là fan của Lý Trí Viện, cho nên mượn đao giết người?"
“Lệ phu nhân” Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:”Chuyện không có chứng cứ, không thể nói bậy”
“Là anh muốn em nói điều đó”
“.....”
Ngôn Lạc Hi cắn cắn môi dưới, anh dựa vào cái gì cảm thấy Lê Trang Trang sẽ không hại cô? Ánh mắt Lê Trang Trang mỗi lần nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống!
Không khí rơi vào trạng thái giằng co quỷ dị, cuối cùng Ngôn Lạc Hi bại trận, cô đặt gối xuống nằm trở lại giường, kéo chăn che mặt, "Em ngủ, tuỳ anh làm gì làm”
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, đưa tay kéo chăn, "Muốn ngủ thì ngủ, đắp chăn vậy không sợ ngộp?”
“Không cần anh lo” Ngôn Lạc Hi đẩy tay anh ra.
Nhất thời không khống chế lực dùng sức "bốp" một tiếng vỗ lên mu bàn tay người đàn ông, cô rúc vào trong chăn, không hiểu sao chột dạ.
Nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi anh che chở Lê Trang Trang, cô lại cảm thấy hợp tình hợp lý. Người đàn ông không bảo vệ vợ mình, đáng đánh!
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, mày càng nhíu chặt, "Chuyện này anh cho người điều tra rõ, nếu như lời em nói Lê Trang Trang có lòng hại em, anh sẽ không bao che hay khoan dung cô ấy”
Giường bệnh nhẹ nhàng, tiếng bước chân trầm ổn càng lúc càng xa, cửa mở lại khép.
Ngôn Lạc Hi Lạp xuống chăn, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, trong lòng nghẹn ngào cảm xúc khó chịu không lên không xuống.
"Tiểu Trang…Tiểu Trang, kêu thân thiết như vậy, sợ người ta không nhìn ra hai người quan hệ mờ ám? Lê Trang Trang cáo già như vậy, có hại tôi cũng để lại chứng cứ cho anh tra sao?”
Ngôn Lạc Hi không cố ý bới móc. Cô chỉ là hoài nghi, nào biết Lệ Dạ Kỳ giữ gìn Lê Trang trang thái độ kiên quyết như vậy, cho nên cô mới tức giận, cố tình nói những lời chán ghét kia.
Ngôn Lạc Hi càng nghĩ càng giận, dứt khoát kéo chăn lên che đầu tiếp tục ngủ, không nghĩ muốn nghĩ nữa!
Tin tức Ngôn Lạc Hi treo người bị đứt dây ngã xuống lan truyền nhanh chóng, Lý Trí Viện cho rằng ít nhất cùng chấn thương tê liệt nhưng tin tức chỉ nói là chấn động não rất nhẹ, cô ta ghét cay ghét đắng.
“Con khốn, số mày thật tốt, khó tránh khắc cha mẹ mày ly dị”
Miêu Miêu nhìn cô ta có chút sợ hãi.
"Chị Viện Viện, nghe nói tối qua Trần Cương bị treo lên lên tường thành một đêm, sáng nay thả xuống liền được đưa đi cấp cứu, chị nói chúng ta có bị khai ra không? Bây giờ phải làm sao?”
Trong khoảng thời gian trước, Miêu Miêu không có việc gì làm đi dạo gần đoàn làm phim "Cẩm Cung", trùng hợp quen biết fan trung thành của Lý Trí Viện là Trần Cương.
Buổi sáng còn cùng Trần Cương tố khổ, nói Ngôn Lạc Hi ở công ty chèn ép Lý Trí Viện, thậm chí khiến cô xấu mặt trong đêm weibo.
Trần Cương lòng đầy bất bình còn bằng lòng nói sẽ dạy dỗ Ngôn Lạc Hi cho cô một bài học.
Treo dây trên tường thành vốn là việc rất nguy hiểm, chỉ cần Trần Cương cẩn thận không để ai phát hiện cũng sẽ không liên luỵ bọn họ.
Nhưng hiện tại Trần Cương bị treo ở trên tường thành, tâm lý khẳng định rất yếu, nói không chừng lập tức sẽ khai ra sự thật là ai sai khiến anh ta.
“Sợ cái gì? Trần Cương tự mình nói muốn trút giận thay tôi, dựa vào tình trạng xấu hổ của Ngôn Lạc Hi bây giờ thì có thể làm gì được tôi? Còn không muốn nổi tiếng nữa sao?" Ngay cả khi Ngôn Lạc Hi bị chỉnh chết cũng không ai vì cô mà ra mặt!
Miêu Miêu cảm thấy Lý Trí Viện cứ tự tìm đường chết như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày không còn chút tiền đồ nào.
"Mặc kệ thế nào, chị Viện Viện, gần đây chúng ta không nên trêu chọc Ngôn Lạc Hi nữa"
Lý Trí Viện hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
Hai ngày sau, nữ chính thứ hai của bộ phim truyền hình đô thị "To Love" do đạo diễn nổi tiếng Vương Vĩ chỉ đạo bắt đầu thử vai, có tới một trăm nữ nghệ sĩ nghe tin cũng đều tìm đến.
Ngôn Lạc Hi dưỡng sức hai ngày khỏe mạnh trở lại, cô ngồi ngoài phòng thử, tự tin nhìn các nghệ sĩ bước vào, nhưng lại chán nản bước ra, không khỏi siết chặt nắm tay.
Đạo diễn Vương nổi tiếng trong giới khắt khe, ông luôn phê bình tác phẩm của mình để đạt được mức độ hoàn hảo nhất.
"Ngôn Lạc Hi đường thứ 52, Lý Trí Viễn đường thứ 53, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Ngôn Lạc Hi cau mày, phía trước từng người một đi vào, tại sao đến lượt họ thì phải cùng nhau?
Cô đưa kịch bản cho Cố Thiển tự tin đi về phía phòng thử vai. Khi đi ngang qua Lý Trí Viễn, thậm chí không thèm liếc nhìn một cái, hoàn toàn coi cô ta như người vô hình.