Mục lục
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Lạc Hi mở cửa đi vào, Tống Lăng nhìn thấy cô liền ngậm miệng, ngồi xuống bàn giả vờ trang điểm. Ngoài việc nói xấu sau lưng, cô ta thực sự không dám trực tiếp xúc phạm cô.

Lê Trang Trang nhìn thấy Ngôn La Hi vẻ mặt ủ rũ đi vào trong gương, môi bôi son phấn, môi đỏ mọng ẩm ướt, hơi sưng lên, liếc nhìn liền biết mình vừa làm chuyện tốt gì.

Trong lòng cô ta vừa ghen tị vừa bực bội, vừa dùng sức thì nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Ái: "Chị Trang Trang, son môi hỏng rồi."

Lê Trang Trang cụp mắt xuống, nhìn thấy thỏi son yêu thích của mình quả nhiên đã bị gãy đôi

Đồng thời vẻ mặt u ám mắng:"Cô hét cái gì vậy? Chỉ là son môi mà thôi."

Tiểu Ái sợ đến mức không dám lên tiếng.

Ngôn Lạc Hi quay lại chỗ ngồi, thợ trang điểm cho cô, chạm vào son bóng, sờ vào phần môi bị cắn, hít một hơi, thợ trang điểm nhanh chóng dừng lại nói: Có chuyện gì vậy?" Ngôn Lạc Hi lắc đầu, cô cầm lấy thỏi son, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ tự làm."

Chuyên viên trang điểm đứng gần đó nhìn cô thoa son, không khỏi ngưỡng mộ:"Chị Lạc Hi,

hình dáng đôi môi thật đẹp, rất thích hợp để hôn"

Tống Linh bên kia nghe vậy liền liếc nhìn Lệ Trang Trang sắc mặt tái nhợt, cười lạnh nói: "Nếu không thích hợp hôn thì làm sao có thể trèo lên được cây cao? Tôi nghĩ cô ấy có thể dễ dàng bị bất cứ ai đẩy xuống. Thôi nào...ah! "

Tống Linh chưa kịp nói xong, đột nhiên hét lên.



Cô ta nhìn khuôn mặt của mình trong gương bị một vết đỏ tươi xoẹt ngang trở nên xấu xí đáng sợ.

Cô ta che mặt, quay người trừng mắt nhìn Ngôn Lạc Hi đang rút tay lại, tức giận nói: "Cô..."

Ngôn Lạc Hi ánh mắt lạnh lùng, vốn dĩ không có ý định tranh cãi với cô ta, nhưng cô ta thật sự không tốt.

"Miệng cô hôi quá, sáng sớm ngủ dậy không súc miệng sao?” Tống Linh hận nghiến răng nghiến lợi.

Trong quá trình ghi hình <<Huynh Đệ xông lên phía trước>> vì xinh đẹp, tính cách đáng yêu, cô ta trở thành nhân vật được nhóm yêu thích sau hai mùa giải, khiến Thẩm Quyết xinh đẹp không kém trông như một kẻ ngốc nghếch.

Cô ta tưởng mình có thể thống trị nhóm mãi mãi, nhưng kể từ khi Ngôn Lạc Hi gia nhập có dính líu đến Thẩm Giác, cô ta liền bị mọi người phớt lờ, ngay cả những thủ đoạn nhỏ của cô ta cũng không thể hủy hoại danh tiếng Ngôn Lạc Hi.

Tống Linh vốn có ác cảm từ lâu, một trợ lý nhỏ nhoi lại cướp đi Thẩm Trường Thanh nên đổ lỗi lên đầu Ngôn Lạc Hi.

"Mới sáng sớm, sao mọi người lại tức giận như vậy? Chúng ta uống một tách trà hoa cúc xua tan cơn giận nhé." Tiểu Ái thấy không ổn, lo bọn họ sẽ đánh nhau nên nhanh chóng bưng ly trà mới pha đi tới bị Lê Trang Trang liếc cái, da đầu đột nhiên tê dại.

Ngôn Lạc Hi trang điểm xong đi ra, lướt ngang qua Tống Linh cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp rời khỏi phòng thay đồ.

Tống Linh oan ức nhìn Lê Trang Trang.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

"Chị Trang Trang, cô ấy quá kiêu ngạo, không coi trọng chị chút nào."

"Liên quan gì đến tôi?" Lê Trang Trang nhẹ nhàng nói.

Tống Linh giở trò rất giỏi, nhưng khi chiến đấu với Ngôn Lạc Hi vẫn còn kém xa.

Lê Trang Trang soi gương sửa lại lớp trang điểm của mình, vốn tưởng rằng những lời này buổi sáng sẽ đánh tan nát Ngôn Lạc Hi.

Nhưng không ngờ Lệ Dạ Kỳ lại đến thăm lớp cô, nhìn vẻ ngoài của Ngôn Lạc Hi thì giữa họ dường như không có vấn đề gì lớn, xem ra cần phải đổ thêm dầu vào lửa để khiến mối quan hệ của họ tan vỡ càng sớm càng tốt.

Lê Trang Trang liếc thấy vẻ mặt tức giận của Tống Linh lòng thầm nghĩ có thể lợi dụng.

Buổi chiều, Ngôn Lạc Hi liền đã vào trạng thái ngược lại Bạch Kiêu thì lại thất thần không thể vào vai.



Trần Ca gấp đến độ vò đầu bứt tai, hai người này thay phiên làm anh ta ngột ngạt hả?

Thật vất vả mới quay xong cảnh hôm nay, đã mười hai giờ đêm, Ngôn Lạc Hi thu dọn nhanh, lưng đeo túi xách cùng Cố Thiển rời cung Bình Dương ra khỏi phim trường.

Liếc qua thấy Bạch Kiêu và Thẩm Trường Thanh đứng trên cung nói chuyện.

Vừa thấy hai cô, hai người ngừng nói chuyện, song song nhìn về phía này..

Ngôn Lạc Hi đi tới trước mặt bọn họ, đẩy Cố Thiển về phía Thẩm Trường Thanh, "Thẩm Trường Thanh, phiền anh đưa Cố Thiển về nhà an toàn"

Thẩm Trường Thanh rũ mắt nhìn cô gái thẹn thùng, trong lòng trìu mến không thôi, gật đầu, "Yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn"

"Ừ. "Đưa mắt nhìn hai người tay trong tay rời đi, Ngôn Lạc Hi than thở một tiếng," Tuổi trẻ thật tốt"

Bạch Kiêu đứng bên cạnh lắc đầu bật cười, đưa tay xoa đầu nàng, "Tuổi còn trẻ đã già dặn như vậy, rất dễ có nếp nhăn"

Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu né tránh tay anh, cô cũng không phải là người chậm chạp đối với tình cảm, hôm nay Bạch Kiêu mất khống chế cường hôn, cô tự hiểu được anh đối với cô có ý vượt quá tình hữu nghị.

Hôm nay muốn trở lại như trước ở cùng một chỗ, tựa hồ đã rất khó khăn.

Tay Bạch Kiêu cứng đơ giữa không trung, anh không dấu vết thu hồi, đút chéo vào trong túi quần, nụ cười bất lực:"Đi thôi, anh đưa em về"

"Bạch Kiêu...... "Ngôn Lạc Hi chần chừ mở miệng.

Giống như biết cô muốn nói gì, Bạch Kiêu mặt không biến sắc dời đi sự chú ý của cô, "Lạc Hi, em có biết Thẩm Trường Thanh xảy ra chuyện không?"

Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh:"Hả? Bị gì?"

"Cậu ấy đã bị phong sát, tất cả hợp đồng phim đã bàn bạc trước đó đều bị huỷ hợp tác, không còn hoạt động thương mại thậm chí là thương hiệu đại diện, hiện tại ngoại trừ<<Thanh phi truyện>> những đoàn làm phim có cậu ta tham gia đồng loạt đều đổi vai"

Bạch gia ở đế đô là danh môn cao trạch, nhân mạch cùng tài nguyên của Bạch Kiêu cũng khá rộng, tin tức tự nhiên linh thông.

Phong sát Thẩm Trường Thanh được tiến hành trong bóng tối, không có một nhà truyền thông nào dám đưa tin trắng trợn, cho nên Ngôn Lạc Hi và Cố Thiển vẫn chưa hay biết hay nghe ra được bất cứ tin tức gì.



Ngôn Lạc Hi trừng to mắt, khó trách hôm nay lúc đối diễn với Thẩm Trường Thanh, cảm giác ánh mắt anh ta lơ đãng không yên lòng, thì ra là xảy ra chuyện lớn như vậy.

"Tại sao lại bị phong sát?"

Bạch Kiêu lắc đầu:"Lý do thì anh không biết, nhưng phong sát Thẩm Trường Thanh là Mặc Bắc Trần của truyền thông Tụ Tinh. Cố Thiển là con nuôi Mặc gia động đến cục cưng của anh ta, không giết chết lập tức chắc cũng vì lo lắng cảm nhận Cố Thiển"

Lời này không cần nói cũng biết.

Mặt Ngôn Lạc Hi trong nháy mắt tái nhợt, đáy lòng hừng hực tức giận:"Tên đó dựa vào cái gì làm như vậy?"

Thẩm Trường Thanh từ không có tiếng tăm gì đi tới địa vị được vạn người chú ý, bỏ ra bao nhiêu gian khổ cố gắng, từ ba bốn tuyến giãy dụa đi lên, đến cô còn cảm động lây.

Nếu Mặc Bắc Trần thích Cố Thiển, thì cứ quang minh chính đại mà đi tỏ tình, phong sát Thẩm Trường Thanh thì có ý nghĩa gì chứ?

Bạch Kiêu nhìn đôi mắt hạnh của cô tràn đầy lửa giận, anh nói: "Lạc Hi, ngươi đừng kích động, Mặc Bắc Trần chắc hẳn có lý do để làm điều này"

"Mặc kệ anh ta có lý do gì, cũng không nên dễ dàng tước đoạt sự nghiệp của người khác"

Ngôn Lạc Hi tức giận nói:"Em đi tìm Lệ Dạ Kỳ, để anh ấy khuyên ngăn huynh đệ mình"

"Lạc Hi! "Bạch Kiêu gọi một tiếng, nhìn bóng lưng cô đi xa, anh bất đắc dĩ thở dài, Lệ Dạ Kỳ và Mặc Bắc Trần là một loại người, làm sao có thể đi khuyên chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK