Ngôn Lạc Hi nhận được nhiều cảm hứng, đồng thời hiểu rằng việc thành lập quỹ từ thiện không chỉ cần vốn, mà còn cần nhân lực điều này vượt quá khả năng của cô.
Ăn tối xong trở về khách sạn, Ngôn Lạc Hi
bận tâm đến mức không đọc nổi kịch bản, ngồi trên ghế, tay ôm đầu gối, xem thông tin trên bàn không biết phải làm gì.
Theo ước tính vốn ban đầu Tô Nhiêu đưa ra, nếu không có 50 triệu thì rất khó xin được, đồng thời cũng phải kêu gọi một số nhà từ thiện có tâm, có kinh nghiệm.
Đủ các loại yếu tố thực tế bày ra trước mắt, không giống trước đây, chỉ cần quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi hay quỹ từ thiện, mọi chuyện sẽ ổn, tự mình làm thì trách nhiệm rất nặng nề.
"Sao khó quá vậy, trời ơi?!"
Lạc Hi đau đầu lẩm bẩm.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô ngước mắt lên, nhìn thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ <> cô do dự một lát rồi bấm trả lời.
“Hi Nhi, em đang làm gì vậy?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói từ tính đặc biệt, giống như đang thì thầm bên tai cô, mê hoặc lòng người.
Ngôn Lạc Hi chống cằm, đau lòng nói:“Lệ Dạ Kỳ, thành lập quỹ từ thiện có khó quá không?”
“Ừ, sẽ không dễ dàng đâu.” Lệ Dạ Kỳ có thể cảm nhận được sự buồn bã của cô:"Sao vậy?”
Ngôn Lạc Hi bức bối đến vò đầu bứt tóc, suy nghĩ của cô thực sự quá đơn giản, cho rằng việc này dễ như mở studio giống Điền Linh Vân, chỉ cần có vốn khởi nghiệp, có thể giúp đỡ người cần giúp đỡ.
Nhưng Tô Nhiêu đã nói, nếu ngay từ đầu cô không chọn được những người đáng tin cậy, có thể sẽ không giúp được gì ngược lại lãng phí tiền tài, thời gian khiến cô thất vọng.
Có thể cô có tài diễn xuất, nhưng không có tài điều hành công ty, điều hành một quỹ từ thiện với tư cách là công ty thực sự quá khó.
“Em không biết, đột nhiên cảm thấy mình không thể làm gì khác ngoài đóng phim"
Ngôn Lạc Hi dùng giọng tiêu cực nói:"Em thật sự vô dụng đến vậy sao?"
Lệ Dạ Kỳ đau lòng chết được, giọng anh ôn nhu bên tai cô:"Hi Nhi, em cũng đừng coi thường bản thân, có ý tưởng đã là hơn rất nhiều người trên thế giới rồi, nền tảng ban đầu cho dù khó khăn chỉ cần em quyết tâm làm nhất định sẽ thành công, đừng sợ, em còn có anh"
Bàn tay Ngôn Lạc Hi chậm rãi siết chặt điện thoại, cô nói: “Ừ, trên đời không có gì khó, chỉ cần chịu leo núi, sẽ không để khó khăn trước mắt đánh gục, em sẽ kiên trì.”
"Đây là Hi Nhi mà anh biết". Lệ Dạ Kỳ vui vẻ nói, nhưng lại suy nghĩ, nếu thái của cô đối với anh cũng không bao giờ bỏ cuộc, anh nhất định phát điên lên vì hạnh phúc.
Cúp điện thoại sau, Ngôn Lạc Hi tiếp tục tìm hiểu thông tin, nghe Lệ Dạ Kỳ nói xong trong lòng cô tràn đầy nghị quyết, vừa mới chuẩn bị, tuyệt đối không bị lời Tô Nhiêu nói làm nhụt chí.
Tô Nhiêu trở về khách sạn, ngồi trên sô pha, nghĩ đến những lời Ngôn Lạc Hi nói, ánh mắt sầm tối lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc: "Là em."
“Tôi đã nói trừ khi là cần thiết, thì đừng gọi cho tôi.” Giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ đầu bên kia.
"Anh để em vào đoàn phim <> không phải vì muốn em để ý Ngôn Lạc Hi sao, chẳng lẽ không muốn nghe tin tức liên quan cô ấy?"
"Nói đi"
"Tối nay em và cô ấy cùng dùng cơm, cô ấy muốn thành lập quỹ từ thiện, nếu anh có tài nguyên không ngại cung cấp cho cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ cảm kích anh"
"Thành lập quỹ từ thiện? Cô ấy nói như vậy? Đầu kia vẫn như không tin hỏi.
Tô Nhiêu đứng lên, chậm rãi đi tới trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm tráng lệ của thành phố, giọng càng lạnh nhạt:"Ừ, mục đích là muốn giúp cô nhi tìm lại cha mẹ, xem ra cô ấy rất lương thiện, thật ra là ngu xuẩn".
"Tô Nhiêu, chú ý thái độ của mình, cô ấy thế nào không tới lượt cô lên tiếng"
Người đàn ông giận dữ, nói xong "bốp" một tiếng cúp điện thoại. Thanh âm chấn động màng nhĩ Tô Nhiêu, cô ta buông cánh tay xuống, nhìn thủy tinh phản chiếu gần như vặn vẹo, giống như mỹ nữ độc xà, cắn răng tắt, đem điện thoại ném ở trên giường, xoay người vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào, Tô Nhiêu đứng ở trước gương chậm rãi cởi quần áo, hơi nghiêng đầu nhìn sau lưng mình trong gương, trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, tràn ra một đóa hoa anh túc xinh đẹp.
Mu bàn tay đi qua, gắt gao chà xát một khối da thịt kia, mặc kệ như thế nào, đóa hoa đó chỉ càng ngày càng xinh đẹp, giống như muốn nhỏ máu ra, cô ta ôm đầu, thấp giọng thét chói tai.
Tô Nhiêu biết rõ, cô không thể đối kháng với người đó, bởi vì kẻ nào dự định đối kháng với anh, đã lặng lẽ biến mất vĩnh viễn.
Nhưng không cam tâm, dựa vào cái gì tay dính đầy máu tươi còn muốn đi bảo vệ phụ nữ kia, còn có thể thánh khiết như đóa bạch liên hoa, chính mình mới là tội ác!
Liên tiếp vài ngày, Ngôn Lạc Hi buổi sáng quay phim, buổi tối ngâm mình trước máy tính tìm đọc các trường hợp thành công xây dựng quỹ từ thiện, ví dụ như vài năm trước đây một ngôi sao điện ảnh nào đó thành lập quỹ cho đứa con trai bị bệnh môi thỏ.
Những trường hợp thành công này khiến cô tràn đầy lòng tin vào việc mình sắp làm.
Thỉnh thoảng Lệ Dạ Kỳ sẽ gọi tới, cô bất tri bất giác đã không hề từ chối cuộc gọi của anh nữa, sau khi ân cần thăm hỏi đơn giản, cô sẽ hỏi anh những vấn đề cô không hiểu, Lệ Dạ Kỳ cũng sẽ kiên nhẫn trả lời.
Xế chiều hôm nay, bởi vì bọn họ hoàn thành sớm hơn dự tính, Bạc Cẩm Niên cho mọi người nghỉ nửa ngày thả lỏng một chút.
Ngôn Lạc Hi muốn đi trung tâm thương mại mua quần áo, thời tiết chuyển nóng, đồ của cô mang đến hoàn toàn không thể mặc.
Như là vừa động ý niệm, Điền Linh Vân liền cho gọi điện thoại, nói đã gửi chuyển phát nhanh mấy bộ quần áo tới, tất cả là mẫu mới nhất của nhãn hiệu hôm trước cô làm đại diện.
Sau khi cô làm người phát ngôn cho nhãn hiệu quần áo này, các trung tâm thương mại trong nước tiêu thụ rất tốt, lão Phật Gia đối với cô tương đối hài lòng, toàn bộ mẫu mới mùa mới đều tặng cho cô miễn phí.
Ngay cả quần áo cũng không cần mua,
Ngôn Lạc Hi chuẩn bị quay về khách sạn, đang đi cùng Cố Thiển ra khỏi phim trường, liếc mắt cái thấy Lệ Dạ Kỳ tựa vào chiếc Maybach màu đen như đang đợi người.
Cô theo bản năng liền dừng bước, từ ngày đó sau khi anh đưa cô về cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, ngoại trừ mỗi tối đúng giờ sẽ gọi tới, cũng không tạo áp lực gì cho cô.