Mục lục
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

𝑬𝒅𝒊𝒕 𝒃𝒚 #𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉𝑻𝒚̉

Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, trong hô hấp tràn ngập hơi thuốc lá mát lạnh, tim cô đập thình thịch, cơ thể vô thức ngửa ra sau.

Khoảng cách giữa hai người lại kéo dài, cô cười khan, nói:

"Thất gia thật biết nói đùa"

Lệ Dạ Kỳ dựa vào vách tường, đôi mắt sâu sắc an tĩnh nhìn chăm chú vào mặt cô, thân hình cao lớn cao ngất mang đến cho người ta một cỗ áp bách vô hình, thanh âm gợi cảm từ từ vang lên, mang theo vài phần lưu luyến ôn nhu:

"Gọi Thất ca"

Ngôn Lạc Hi trong lòng có vài phần kinh ngạc lập tức xấu hổ vén tóc, cô khẽ cắn môi đỏ mọng:

"Cái này không thích hợp lắm, chúng ta cũng không quá quen thuộc"

Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi, nhìn lông mi thật dài của cô dưới ánh đèn chiếu xuống một mảnh bóng tối, đôi mắt tối màu nhuộm ý cười, chỉ là nụ cười kia không có độ ấm gì cả.

"Muốn thế nào mới tính là quen, ngủ có tính là quen không?"

Ngôn Lạc Hi bỗng dưng trừng to mắt, đôi môi mỏng của người đàn ông lộ ra độ cong nghiền ngẫm, giống đùa giỡn cũng giống phơi bày sự thật, thái độ nửa thật nửa giả khiến cô cực kỳ tức giận.

Cô nắm chặt túi xách, thanh âm ôn nhu vang lên trên hành lang yên tĩnh:

"Thất gia đùa giỡn quá rồi, tôi nghĩ bữa khuya đêm có ăn cũng nuốt không trôi, lần sau có cơ hội tôi sẽ xin lỗi Thất gia"

Lệ Dạ Kỳ nhìn nàng tức giận xoay người, lông mày tuấn lãng khẽ nhếch, ánh mắt nghiền ngẫm mà thâm trầm.

Cô đúng thật đem anh quên đến triệt để, tốt xấu một đêm vợ chồng trăm ngày ân,

Anh ở trong thế giới của cô cảm giác như không tồn tại làm anh thật sự tức giận.

Cơ hồ không phí chút sức lực nào, anh liền bắt lấy tay cô, kéo cô trở về, đôi mắt thâm trầm khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:"Thẹn quá hóa giận rồi?"

Ngôn Lạc Hi giương mắt trừng anh, dùng sức giãy cổ tay, anh nhìn như thoải mái kiềm chế, cô lại không thể tránh khỏi, tựa giống một con thú nhỏ bị chọc giận.

"Buông tay!"

"Đi ăn khuya, anh đói bụng rồi?"

Người đàn ông không nhìn cô giãy dụa, trực tiếp kéo cô rời đi. Ngôn Lạc Hi một đường giãy dụa, "Anh buông tôi ra, nếu không buông tôi la lên đó, tôi thật sự sẽ la lên"

Lệ Dạ Kỳ bộ dáng tùy ý của cô, tức giận đến mức hét lớn lên:

"Bớ người ta cứu mạng, có người muốn bắt cóc đem bán phụ nữ..."

Lệ Dạ Kỳ tao nhã cúi đầu, nhìn cô tự biên tự diễn đôi môi mỏng nhắn như cười như không, "Diễn xuất tốt vậy sao không ôm giải Oscar về đi?"

Hô hấp Ngôn Lạc Hi cứng lại, hung tợn lườm anh một cái, "Anh rất vui khi cắn tôi?"

Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, không chớp mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, trái tim bỗng dưng mềm nhũn. Ngón tay rõ ràng của khớp xương vươn qua, nắm lấy cằm của cô, dung nhan tuấn mỹ tới gần, hơi thở cực nóng phun lên chóp mũi cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng, trên môi bị anh cắn không nhẹ không nặng một cái, một dòng điện trong nháy mắt chạy về phía toàn thân, trái tim cô luống cuống run rẩy, môi anh lại dán lên.

Cánh môi ấm áp của người đàn ông khắc trên môi cô, đầu lưỡi mập mờ miêu tả hình môi, cảm giác run rẩy khi hô hấp quấn lấy nhau khiến cả người cô như nhũn ra, hai tay không tự chủ được nắm lấy góc áo của anh.

Lệ Dạ Kỳ lướt qua rồi dừng lại, hơi thở nhẹ nhàng buông cô ra, cụp mắt nhìn ngón tay cô quyến luyến bám vào góc áo anh, đáy mắt anh có thêm một nụ cười, "Cùng anh đi ăn khuya, được không?"

Ngôn Lạc Hi bị ép đuổi theo bước chân của anh, cho đến khi gió đêm bên ngoài xe hơi lạnh thổi vào, cô mới tỉnh táo lại, cô lại bất tri bất giác theo anh lên xe.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đi ăn, có nhà hàng nào thích không, bây giờ chúng ta qua đó" Giọng nói trầm thấp xen lẫn một chút sung sướng, vang lên trong xe.

Ngôn Lạc Hi mím môi, trên môi tựa hồ còn lưu lại mùi thuốc lá giữa răng môi người đàn ông, mặt của cô sau biết sau phát giác đỏ hoàn toàn, cùng người đàn ông gặp mặt ba lần hôn môi, cô cư nhiên còn không bài xích, cô nhất định là điên rồi.

"Tôi không muốn ăn khuya, tôi mệt chết đi được, muốn về nghỉ ngơi"

Lệ Dạ Kỳ liếc một cái, trên mặt nữ nhân nhuộm một vệt đỏ ửng, kéo dài đến sau tai, màu sắc phấn nộn mềm mại khiến anh tâm viên ý mã. Rõ ràng cũng chỉ là hôn một cái, cô thẹn thùng tựa như bọn họ làm một cái yêu.

"Anh rất đói, em không cùng anh đi ăn, anh không thể cam đoan có muốn ăn em hay không"

Giọng nói người đàn ông thô khàn lại gợi cảm, thẩm thấu vào trầm thấp như bóng đêm. Ngôn Lạc Hi đỏ bừng mặt, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng không có lực uy hiếp gì, "Tôi cũng không phải đồ ăn đêm, anh ăn tôi thế nào?"

"Nam nhân muốn ăn nữ nhân, có rất nhiều loại phương thức, em có muốn thử hay không?" Lệ Dạ Kỳ đáy mắt nhiễm ý cười, thanh âm khàn khàn mang theo ý tứ rõ ràng mê hoặc.

Anh nhớ rõ vợ còn là đứa trẻ chưa trải sự đời không bị thùng thuốc nhuộm lớn kia làm ô nhiễm là dòng suối thuần khiết làng giải trí.

Ngôn Lạc Hi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, tại sao mỗi lần đối mặt với người đàn ông này chỉ số thông minh của cô tụt dốc không phanh như vậy chứ!

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không định để ý đến anh. Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dạng tức giận của cô, ừ, vợ anh đang tức giận!

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một quán ăn vặt Triều Sơn, tên cửa hàng rất gần gũi, nhưng trang trí lại vô cùng xa hoa, tuyệt đối không hợp với tên cửa hàng.

Ngôn Lạc Hi đi theo Lệ Dạ Kỳ vào đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy hai người ngồi gần cửa sổ, cô hơi híp mắt, thật đúng oan gia ngõ hẹp!

Lệ Dạ Kỳ nhận ra cảm xúc của cô dao động, nhìn theo ánh mắt của cô, mặt mày ôn nhuận có chút lạnh, "Bạn trai cũ sao?"

Hai người bên cửa sổ đang không coi ai ra gì thân mật cho ăn, tựa hồ cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô, Lục Chiêu Nhiên quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngực Ngôn Lạc Hi dâng lên cảm xúc gợn sóng không cách nào ức chế. Cô vô thức kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, ngẩng đầu lên như một con khổng tước kiêu ngạo, "Anh yêu, em rất thích đồ ăn của nhà hàng này, anh thật sự rất thương em"

Giọng cô không cao không thấp, đủ để hai người bên cửa sổ nghe thấy.

Một giây sau, cô thấy sắc mặt Lục Chiêu Nhiên xanh mét như ý nguyện. Lệ Dạ Kỳ híp mắt, ánh mắt lập tức âm trầm, anh rút cánh tay ra dùng sức ôm eo cô, cố ý đè thấp giọng cảnh cáo vài phần nguy hiểm, "Ngôn Lạc Hi, em nghĩ cho kỹ lợi dụng anh để kích thích bạn trai cũ là hành vi ngu xuẩn nhất"

Ngôn Lạc Hi cắn chặt răng, lúc này cô không quan tâm nhiều như vậy, nhất là bộ dáng người thắng của Lý Trí Viện, khiến trong lòng cô hừng hực lửa giận.

Không phát tiết ra, cô sẽ tức chết.

Cô kiễng mũi chân, chủ động hôn lên môi anh một cái, trên mặt lộ ra một tia giảo hoạt, "Em biết mà, coi như anh vừa mới cưỡng hôn em, bị em lợi dụng một chút.

Cô ngược lại quang minh lỗi lạc lại không biết khiêu chiến quyền uy của anh như vậy sẽ phải trả giá thế nào mới có thể bình ổn lửa giận của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK