Dì Đông nghe tiếng động đi ra, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ đi vào nhà, bà kinh ngạc nói: "Ồ, tiên sinh về sớm như vậy, tôi còn tưởng là phu nhân”
Lệ Dạ Kỳ gật đầu, cởi áo khoác treo trên giá áo:”Hi Nhi về rồi?”
“Ừ, mang theo vết thương trở về, vừa vào tới cửa liền hỏi tôi thuốc mỡ để đâu, tôi có nhớ là đặt ở phòng làm việc, cô ấy nói tự mình lên đó lấy” Dì Đông nói.
“Mang theo vết thương về? "Lệ Dạ Kỳ nhíu mày.
Đúng vậy, thấy cô ấy đi khập khiễng, có vẻ bị thương hơi nặng”. Dì Đông thành thật đáp.
“Con lên xem thử”. Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, bước lên lầu.
Đi tới hành lang lầu hai, anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đáy lòng chấn động, bước chân càng lúc càng dồn dập.
Ngôn Lạc Hi đứng trước ngăn kéo, nhìn cái túi hồ sơ màu vàng bò không chớp mắt, trong lòng mãnh liệt thanh âm kêu gào, cầm lên đi, liếc mắt một cái cũng không ai sẽ biết.
Cô giơ tay lên chậm rãi di chuyển qua, run nhẹ một chút, vẫn cầm lên.
Túi hồ sơ đã được niêm phong, còn chưa mở, cô khẽ nhíu mày, lật đi lật lại nhìn lại một lần, cũng không tìm được khe hở có thể thăm dò lại ước lượng trọng lượng, có chút nặng.
Đây có phải báo cáo giám định DNA không? Sao cảm giác bên trong hình như có rất nhiều tưliệu, hơn nữa còn chưa mở ra, Lệ đại thần vì sao không mở ra xem, anh đang sợ cái gì?
Cô đang chuẩn bị nó lại vào ngăn kéo, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, "Phanh" một tiếng, cánh cửa đập vào tường, phát ra một tiếng vang thật lớn, Ngôn Lạc Hi theo bản năng ngẩng đầu.
Người đàn ông đứng ở cửa, tóc rối bù, hô hấp cũng có chút dồn dập, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là chạy tới, cô lúng túng nói: "Lệ đại thần..."
Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy cô cầm cái túi giấy da trâu kia, thần sắc hơi đổi, anh bước nhanh tới, giật lấy túi giấy da trâu, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng nghiêm khắc trước nay chưa từng có, "Tôi đã từng nói, chưa được phép của tôi, không được tùy tiện ra vào phòng làm việc chạm vào văn kiện của tôi chưa?"
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn, thấy anh mở ngăn kéo dưới cùng, khóa túi hồ sơ lại dáng vẻ cẩn thận như vậy làm đau mắt cô.
Anh đang đề phòng cô!
Cô bị ý nghĩ này bất ngờ đánh trúng, trái tim lập tức đau nhói, cô yếu ớt giải thích:”Em, em tới tìm thuốc mỡ”
Anh xem túi hồ sơ vừa rồi như bảo bối cất giữ là bởi vì bên trong là giám định DNA của Phó Du Nhiên? Anh đề phòng cô như vậy là sợ cô biết Phó Du Nhiên và Lệ Du Nhiên thật chất là cùng một người?
Cho nên anh đối với Lệ Du Nhiên day dứt không quên chỉ là ở trước mặt cô ẩn giấu đi thôi?
Tại sao tim lại đau đến mức khó thở thế này?
Lệ Dạ Kỳ phun ra một ngụm trọc khí thật dài, lại không biết bộ dáng của mình rơi vào trong mắt Ngôn Lạc Hi lại là thở phào nhẹ nhõm. Anh rũ mắt nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, thần sắc dịu lại:”Anh tìm cho em”
Ngôn Lạc Hi đứng tại chỗ, nhìn anh lục lọi tìm kiếm, từ đầu đến cuối không chạm vào ngăn kéo cuối cùng đã khóa, hốc mắt dần nóng lên, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.
Nơi này, cô không ở nổi nữa, cô nhất định phải rời khỏi đây, nếu không chính mình sẽ hít thở không thông mà chết.
“Em…”
“Tìm thấy rồi”. Lệ Dạ Kỳ đột nhiên ngắt lời cô, anh đi tới trước mặt, ngón tay dài rõ ràng nắm một ống thuốc mỡ, "Dì Đông nói em bị thương, để anh xem em bị thương ở đâu?"
Nói xong, anh đưa tay kéo cô, Ngôn Lạc Hi theo bản năng rút tay ra sau lưng tránh né đi.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, trầm mặc quanh quẩn giữa bọn họ, Lệ Dạ Kỳ nhíu mày kháng cự: "Để anh xem vết thương của em”
Ngôn Lạc Hi thấy tay anh lần nữa vươn tới, cô lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, cô thản nhiên nói: "Không sao, đã không sao rồ”i.
Thái độ phòng bị vừa rồi của anh đã đục thủng một lỗ hổng lớn trong tim cô, không có thuốc mỡ nào có thể giảm đau được: "Em ra ngoài, còn phải học thuộc lời thoại”
Cô vòng qua ghế da, bóng lưng cứng ngắc khập khiễng đi về phía cửa, thái độ của anh khiến cô tổn thương trầm trọng lại không thể nói ra miệng, trái tim đau đau đến mức giống như giây tiếp theo sẽ chết đi.
Tại sao, lại để cô nghe được tiếng tim mình vỡ nát.
Trong khoảng thời gian này, cô luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ quan hệ giữa bọn họ, mặc dù biết vẫn đang đi trên lớp băng mỏng. Cuộc hôn nhân của họ giống như bong bóng nhiều màu, chỉ cần một chút lực, sẽ tan vỡ tan lập tức.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô khập khiễng rời đi, tại sao bóng lưng của cô lại tuyệt vọng và bi thương đếnvậy? Phản ứng quá khích vừa rồi của anh có phải đã làm tổn thương cô không?
Nhưng anh thật sự rất sợ, sợ cô sẽ nhìn thấy anh đang điều tra cô.
“Hi Nhi”
Lệ Dạ Kỳ bước nhanh đuổi theo, giữ chặt cổ tay khom lưng ôm cô, đi nhanh về phía phòng ngủ:”Đừng cử động, để anh xem thử”
Ngôn Lạc Hi xoay đầu sang một bên, ép bản thân lùi lại độ ẩm trong hốc mắt:”Em thật sự không sao, chỉ là không cẩn thận bị ngã, nghỉ ngơi một đêm là được rồi”.
Lệ Dạ Kỳ không để ý đến cô, đi vào phòng ngủ chính, đặt cô lên ghế trước giường, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngửa đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất sắp khóc của cô, "Chân nào bị thương?"
Ngôn Lạc Hi mím môi không chịu nói.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:”Hi Nhi”
Đưa thuốc mỡ cho em, em sẽ tự làm, anh ra ngoài đi, em hơi mệt, hiện tại không muốn nói chuyện với anh"
Cô sợ mình nhìn anh, sẽ giống như oán phụ chất vấn anh lúc trước vì sao cưới cô, có phải là để trả thù Phó Tuyền hay không?
Như vậy anh hao hết tâm tư đối tốt với cô như vậy, chỉ là muốn cho cô ngã vào thống khổ vực sâu, bù lại những năm tháng Lệ Du Nhiên chịu tra tấn?
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu, nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt lạnh lùng kiên trì, "Không nói phải không? Vậy anh tự kiểm tra”
Dứt lời, anh đứng dậy hai tay mạnh mẽ kéo quần cô xuống.
Ngôn Lạc Hi bị hành động lưu manh này cho dọa đến không nhẹ, cô vội vàng đè lại đầu quần của mình lại, nghiến răng nghiến lợi nói:”Anh định làm gì?"
“Cởi quần ra”