Đêm tối trời không sao chỉ ánh trăng sáng ngời rọi xuống.
Người đàn ông đứng dưới đèn đường, thân hình to lớn của anh phủ lên bóng dáng nhỏ bé của cô, khiến cô cảm thấy áp lực, giọng nói của anh trầm thấp nhạt, "Nói xong rồi?"
Ngôn Lạc Hi có cảm giác thất bại như đấm vào bông vải, "Lời tôi nói, rốt cuộc anh có nghe lọt không?”
“Anh ở dưới lầu đợi em hai tiếng, bây giờ rất khát” Lệ Dạ Kỳ hời hợt nói.
Ngôn Lạc Hi sửng sốt, bảo người ta chờ cô hai tiếng, rốt cuộc cô lại có chút băn khoăn, thuận miệng nói: "Nếu không lên lầu, tôi đun bình nước sôi cho anh uống?"
“Vậy làm phiền em”
Ngôn Lạc Hi không nghĩ anh sẽ thuận theo mà chăm chăm nhìn.
Bỗng nhiên, tay phải xách túi của cô bị một bàn tay ấm áp bao bọc hơn nữa chậm rãi siết chặt.
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn bàn tay thon dài của anh theo bản năng muốn rút lại. Trong nháy mắt tiếp theo, túi xách trong tay cô bị anh cầm qua, ngón tay dài khớp xương rõ ràng chống đỡ năm ngón tay cô, cùng mười ngón tay cô đan chặt.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, ánh đèn đường chiếu sáng nửa khuôn mặt anh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng trong bóng đêm có vẻ đặc biệt lạnh lùng cứng rắn.
“Anh….”
Lệ Dạ Kỳ nắm tay cô, đi lên lầu chung cư. Ngôn Lạc Hi bị ép đi theo phía sau, hai người vào thang máy, anh đưa tay ấn số tầng lầu, trong thang máy nhất thời an tĩnh lại.
Cô vừa định nói chuyện, anh đã buông tay cô ra, giơ tay ấn huyệt thái dương, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng mệt mỏi, lời nói đến miệng lại phải nuốt trở về.
Sự im lặng của người đàn ông này đủ để làm xáo trộn tâm trí cô và khiến cô quên đi sự cố chấp của mình.
Thang máy đến, Ngôn Lạc Hi lấy túi xách, cầm chìa khóa ra mở cửa.
Người đàn ông giống như tiến vào địa bàn của mình, thay dép lê ngồi xuống sô pha tựa lưng vào ghế nhắm mắt tịnh dưỡng.
Ngôn Lạc Hi đứng ở cửa ra vào nhìn anh như một ông cụ non, nhịn không được nghiến răng, sau đó đi vào bếp đun nước sôi.
Chỉ chốc lát sau, nước đã đun sôi, cô lấy từ tủ một chai nước khoáng đông lạnh, trộn một nửa vào, sau đó bưng ra, đặt lên bàn trà. "Nước sôi rồi, anh uống xong thì về sớm một chút đi”
Lệ Dạ Kỳ vén mí mắt liếc nhìn nước ấm pha nước đá, ghét bỏ không đưa tay bưng lên. “Anh đói bụng”
Ánh mắt anh quá sâu, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự trong lòng cô, cô quay đi, "Ngoại trừ sủi cảo đông lạnh và mì ăn liền thì không còn gì nữa”
“Chúng ta đi siêu thị mua”
Lệ Dạ Kỳ đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
“Đội nón và đeo khẩu trang vào đi”
Siêu thị lúc chín giờ người ở thưa thớt, Ngôn Lạc Hi theo sau người đàn ông, nhất thời nhận ra cô đã bị lừa! Rõ ràng nói khát nước kết quả cô thế nào cùng anh vào siêu thị.
Lúc này, trong siêu thị cũng không có rau dưa và thịt tươi, Lệ Dạ Kỳ lấy mấy phần thịt bò bít tết đông lạnh, lại chọn mấy món ăn kèm nấu canh rau.
Ngôn Lạc Hi đứng bên cạnh nói thầm, "
“Còn nói mình là người Trung Quốc chú trọng chủ nghĩa tư bản, nhìn kìa có xứng đáng với ngôi sao năm cánh trên vai không hả hả?
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên liếc cô một cái, "Món này chiên thịt bò sẽ nhanh hơn”
“Sủi cảo đông lạnh cũng nhanh”
Ngôn Lạc Hi nói trắng ra, bằng sao ghét bỏ sủi cảo đông lạnh của cô, kết quả Baba chạy tới siêu thị, còn không phải mua về thịt bò bít tết đông lạnh, cái này có khác nhau sao?
“……”
Lệ Dạ Kỳ đẩy xe đi đến quầy thu ngân. Ngôn Lạc Hi tâm không cam tình không nguyện đi theo phía sau luôn cảm thấy mình trước mặt anh có chút thông minh còn chưa đủ.
“Chào anh, anh có cần áo mưa không?” Một giọng nói rụt rè vang lên từ phía sau. Ngôn Lạc Hi ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy một cô gái khoảng 20 tuổi, cầm trong tay một hộp bao cao su nhãn hiệu lớn đang chào hàng.
Lệ Dạ Kỳ: "Bên ngoài không mưa, chúng ta không cần áo mưa”
Ngôn Lạc Hi: "......”
Đã từng thấy qua có người không hiểu phong cách, nhưng chưa từng thấy ai như vậy đơn giản. Cô gái rõ ràng là sửng sốt, khi nhận ra điều đó, hai má đỏ bừng vì lo lắng, lắp bắp nói: “À, áo mưa nhỏ này không phải để che mưa, mà là... để tránh thai."
Ngôn Lạc Hi đứng bên cạnh ung dung đứng nhìn Lệ Dạ Kỳ, xem anh dự định trả lời thế nào.
Lệ Dạ Kỳ liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Thứ này luôn luôn là vợ tôi mua, cô ấy đối với nhãn hiệu và độ thoải mái vô cùng kén chọn, không bằng cô hỏi cô ấy?"
Ngôn Lạc Hi xấu hổ đến hận không thể đào một cái hố chôn xuống, vốn là chuyện không liên quan đến mình chỉ đứng đó xem náo nhiệt, kết quả đại thần nói một câu, liền kéo cô vào trung tâm cơn bão.
Hiển nhiên, khi cô gái đối mặt với cô phải thoải mái hơn chút, vừa giới thiệu khẩu vị, vừa lấy hàng mẫu cho cô xem. May mắn siêu thị sắp đóng cửa, khách hàng rất ít.
Ngôn Lạc Hi vội vàng nói: "Ngại quá, chúng tôi không cần”
“Chị à, con gái phải học cách bảo vệ mình, không ở thời kỳ an toàn vẫn nên yêu cầu bạn trai sử dụng áo mưa, nếu để ngoài ý muốn mang thai, người chịu khổ chỉ có mình chị mà thôi”. Cô gái kia nói lời thấm thía khuyên nhủ. Ngôn Lạc Hi cực kỳ xấu hổ, cô nói:
"Ngại quá, chúng tôi đang có ý định mang thai”
Nói xong, cô vội vàng nắm tay Lệ Dạ Kỳ rời đi như muốn chạy trốn, cho đến khi cô gái kia không bắt kịp để tiếp tục bán hàng mới thở phào nhẹ nhõm. Dạo này việc bán bao cao su toàn tìm gái trẻ, thương gia thật sự là rất biết chơi.
“Sao anh không biết chúng ta có ý định mang thai? "Bên tai cất lên giọng nói trêu chọc của người đàn ông.
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn anh, "Cái gì?”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, chống lại hai mắt mê mang của cô, cô thật sự quên mất lời vừa rồi, anh cực kỳ kiên nhẫn nói: "Em vừa rồi nói với cô gái kia, chúng ta chuẩn bị mang thai”
“Tôi nói thế à? Tôi không nhớ” Ngôn Lạc Hi dời tầm mắt, đẩy xe đi đến quầy thu ngân.
Ánh mắt người đàn ông phía sau như đinh đóng cột, bên tai cô hơi nóng lên, vừa rồi tình thế cấp bách, muốn thoát khỏi cô gái nhỏ kia, lại không thật sự định cùng anh sinh con.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô, khóe miệng hơi trầm xuống.
Thanh toán xong trở lại căn hộ, đã gần mười giờ.
Lệ Dạ Kỳ mang đồ vào bếp, Ngôn Lạc Hi đá giày cao gót, đi chân trần vào phòng khách, hô với người trong bếp: "Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây, khi nào anh đi nhớ đóng cửa lại giúp tôi"
Lệ Dạ Kỳ từ trong phòng bếp đi ra, trong phòng khách đã không còn bóng dáng Ngôn Lạc Hi, anh mím môi, bưng nước sôi đã nguội lạnh trên bàn trà lên uống một hơi, nhưng buồn bực trong lòng vẫn chưa bị xua tan.
Anh nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ càng bực bội không chịu nổi, khom lưng cầm lấy chìa khóa xoay người rời đi.
Một lát sau, Ngôn Lạc Hi trong phòng ngủ đi ra nhìn phòng khách trống rỗng, ngạc nhiên đứng một hồi, cho đến khi khóa cửa chống trộm chuyển động, người đàn ông đẩy cửa đi vào, cô mới phục hồi tinh thần.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông, "Sao anh lại quay lại?”