"Bạch Kiêu, làm phiền cậu rồi, có chuyện gì gọi điện cho tôi"
Bạch Kiêu vỗ vỗ vai Lý Gia Hòa vài cái rồi xoay người bước nhanh lên xe cứu thương.
Xe cứu thương gào thét mà đi, phóng viên truyền thông khiêng máy quay phim chạy tới, không thể quay được một màn có giá trị tin tức nhất, mọi người bóp cổ tay.
Nhìn thấy Lê Trang trang ướt đẫm, hai mắt mọi người sáng ngời, đồng loạt tiến lên vây quanh cô ấy.
"Lê tiểu thư, theo tin tức đáng tin cậy, cô và Ngôn tiểu thư cùng nhau ngã xuống hồ, là bởi vì tổ tiết mục ở phương diện an toàn suy nghĩ không chu đáo sao?"
"Lê tiểu thư, cô và Ngôn tiểu thư đồng thời rơi xuống nước, tại sao Ngôn tiểu thư bị xe cứu thương chở đi, mà cô lại toàn thân ướt đẫm đứng ở chỗ này không ai hỏi thăm?"
"Lê tiểu thư, xin nói đơn giản một chút"
Vấn đề của phóng viên quá sắc bén, đổ lỗi cho tổ làm chương trình đồng thời chỉ rõ Lê Trang Trang bị phân biệt đối xử, làm nổi bật ủy khuất của cô.
Lê Trang Trang đối mặt với trường thương đoản pháo vươn tới, miễn cưỡng cười cười, không trả lời câu hỏi của phóng viên, xoay người muốn đi.
Nhưng mà phóng viên đã đem đường đi chặn kín, thật vất vả tìm được điểm mẫu chốt, làm sao có thể dễ dàng thả cô ta rời đi.
Lý Gia Hòa nhanh chóng chen vào:"Các vị bằng hữu, chuyện này chúng ta sau đó họp phóng viên chính thức nói rõ, Lê tiểu thư vừa mới rơi xuống nước, lúc này thân thể không khỏe, kính xin các người để cho cô ấy về nghỉ ngơi thay quần áo trước được không?"
Lý Gia Hòa nói xong, nhân viên an ninh nhanh chóng tới che chở Lê Trang Trang rời đi, phóng viên đuổi tới bên cạnh xe bảo mẫu thấy cô ta lên xe, không cam lòng tình nguyện dừng lại.
Đế đô.
Chu Bắc nắm chặt điện thoại vội vàng xông vào phòng họp, người đàn ông ngồi ở trên nhíu mày không vui, cậu không rảnh bận tâm, đi vài bước đến bên cạnh anh, đưa tin tức cho anh xem.
Lệ Dạ Kỳ biến sắc, trầm mặt đứng dậy, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người đang ngồi, những người bị anh quét tới đều run rẩy cúi đầu, "Vấn đề vừa rồi hy vọng các bộ phận nghiêm túc kiểm tra tự xét lại, tan họp"
Nói xong, anh bước khỏi phòng họp, Chu Bắc đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên nghe thấy anh hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Chu Bắc tụt lại phía sau một bước vội vàng đem sự tình đầu đuôi tường thuật, đương nhiên không có đem những suy đoán không thật của cư dân mạng nói ra làm cho anh phiền lòng, "Lúc ghi hình tiết mục, phu nhân không cẩn thận rơi xuống nước, hiện tại đã đưa đến bệnh viện."
Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng nói: "Chu Bắc, lập tức đặt chuyến bay gần nhất đến Đồng Thành, mặt khác, gửi tin tức qua cho tôi"
Chu Bắc đờ ra một chút, nhanh chóng gọi điện thoại đặt vé máy bay xong cúp máy vội vàng đuổi theo Lệ Dạ Kỳ.
Sau khi đưa điện thoại cho anh, cậu ta yên lặng lui qua một bên, cẩn thận quan sát phản ứng của Lệ Dạ Kỳ.
Ngón trỏ thon dài của Lệ Dạ Kỳ trượt màn hình, đã xem lướt qua từng hàng, càng về sau, sắc mặt càng khó coi đến khi lật đến tấm ảnh cuối cùng rõ ràng.
Ngôn Lạc Hi không còn sức sống nằm ở trên thuyền cứu hộ, Phó Luân quỳ gối bên cạnh đang cúi người xuống, môi hai người chỉ còn khoảng cách một cm, khiến người ta miên man bất định.
Bởi vì tấm ảnh này, fan dưới bình luận toàn bộ nổ tung, fan của Phó Luân một phần mắng Ngôn Lạc Hi, một phần kêu gọi đầu hàng cùng một chỗ, mà nói fan Lạc Hi tương đối lý trí, yên lặng cầu nguyện vì thần tượng.
Lệ Dạ Kỳ cũng không có tâm tình nhìn phản ứng của fan, anh siết chặt như bóp nát điện thoại, khuôn mặt tuấn tú đã tái mét.
Cái loại tâm tình này không cách nào nói rõ, thật giống như tiểu cải trắng nhà mình bị heo củng.
Chu Bắc cay đắng thì thôi nhìn chiếc điện thoại mới toanh đời mới của mình, trong lòng thầm cầu nguyện, Thất gia vạn lần mong anh thương xót đừng biến thận của cậu thành đống sắt vụn a!!
Trong bệnh viện, Ngôn Lạc Hi được y tá đưa về phòng, Bạch Kiêu đứng bên giường, ngẩng đầu hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào rồi?"
"Sốt cao không hạ cộng thêm sợ hãi quá độ, thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều hơn"
Lông mày Bạch Kiêu nhíu chặt, nhìn cô gái yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt đỏ ửng không bình thường, cánh môi nứt nẻ, cả người tiều tụy không chịu nổi, anh tiếp tục hỏi: "Vậy khi nào cô ấy mới có thể tỉnh?"
"Hạ sốt tự nhiên sẽ tỉnh"
Sau khi bác sĩ rời đi, Cố Thiển đứng bên giường lau nước mắt, "Đều tại tôi không tốt không biết chị Lạc Hi sợ nước, sớm biết tôi sẽ ngăn chị ấy ra giữa hồ, cũng sẽ không để chị ấy hôn mê bất tỉnh như giờ"
Ánh mắt Bạch Kiêu ôn hòa nhìn cô gái:"Đừng tự trách nữa, đi lấy bình nước nóng tới đây"
"À". Cố Thiển lau nước mắt, xoay người xách bình nước ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Kiêu đứng bên giường bệnh, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô.
Chỉ chốc lát sau, Cố Thiển mang theo ấm nước trở về, rót một ly nước lạnh, Bạch Kiêu nói: "Lát nữa nguội, lấy tăm bông dính lên môi cô ấy, bây giờ cô ấy sốt rất nghiêm trọng"
"Được, Bạch tiên sinh, cám ơn anh, nếu không phải anh ở đây, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ".
Cố Thiển cầm ly nước thổi để nước nguội nhanh một chút.
Bạch Kiêu ôn hòa cười cười, cả người đều tản ra khí độ ôn nhuận như ngọc, Cố Thiển nhất thời có chút ngây người.
Bạch Kiêu đã qua tuổi ba mươi, hoàn toàn xứng đáng là nam thần trong cảm nhận của fan.
"Không cần ngại, cô chăm sóc tốt cô ấy, tỉnh thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước."
Cố Thiển nhìn bóng lưng anh rời đi, không ngừng cảm thán trong lòng, ảnh đế quả nhiên là ảnh đế, giơ tay nhấc chân này đều là khí chất đàn ông tôn nhã.
Nào giống sói đuôi lớn nhà họ, ở bên ngoài phong độ nhẹ nhàng, về đến nhà liền lấy áp bức làm niềm vui khống chế người khác.
Bạch Kiêu vừa đi không bao lâu, Lê Trang Trang đã tới, cô ta thay một bộ quần áo mới tóc sấy khô phủ sau đầu, phối hợp với một bộ váy dài màu nude, trạng thái tốt như là tới thảm đỏ.
Cố Thiển đang cầm tăm bông dính nước lên môi Ngôn Lạc Hi, thấy Lê Trang Trang cầm một bó hoa hồng trắng đi tới, bất mãn trừng mắt nhìn:"Lê tiểu thư, cô đi nhầm chỗ rồi phải không?"
Cố Thiển không ở trên thuyền cứu hộ, cũng không biết ở giữa hồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe nói Lê Trang Trang và Thất tẩu đồng thời rơi xuống hồ, sau khi Lê Trang Trang rơi xuống nước, lại nổi lên mặt nước trước Thất tẩu.
Không chừng Thất tẩu đuối nước là do cô ta giở trò quỷ.
Lê Trang Trang mỉm cười, cũng không giận, "Thiển Thiển, chị đến thăm Ngôn tiểu thư, cô ấy không sao chứ? Tại chị không tốt, trượt chân trên bè trúc, hại cô ấy rơi xuống nước"
Cố Thiển cười lạnh một tiếng:"Là trượt chân hay cố ý, trong lòng cô rõ nhất"
Lê Trang Trang bất đắc dĩ xoa mi tâm, "Thiển Thiển, sao em lại ác ý phỏng đoán chị như vậy? Đây là mạng người quan trọng, hơn nữa, chị cũng rất kinh hãi"
"Tôi thật đúng không thấy cô bị cái gì kinh hãi"
Lê Trang Trang còn muốn giải thích cho mình nữa, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tiếng bước chân từ xa đến gần, với sự hiểu biết nhiều năm của cô về Lệ Dạ Kỳ, cô lập tức nhận ra đây là tiếng bước chân của ai.
Cô đặt hoa xuống, thay đổi dung quang tỏa sáng vừa rồi, ủy khuất đi về phía cửa, lao thẳng vào trong lòng người đàn ông vừa mới đi vào phòng bệnh.