Hơi thở nhàn nhạt nam tính của người đàn ông phà trên mặt, tim Ngôn Lạc Hi bất giác loạn nhịp.
Bàn tay ấm áp đang đặt trên lưng khiến mấy sợi dây thần kinh nhảy dựng, cô lập tức đứng dây rời khỏi đùi người ta.
"Thật ngại quá, tôi xin..."
Lời xin lỗi chưa kịp nói ra cô trừng mắt ngạc nhiên: "Sao lại là anh?"
Lệ Dạ Kỳ ngoài miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng trông giống đại ca lưu manh, áo sơ mi màu đen thiết kế thủ công cởi bỏ hai nút đầu tiên phơi bày xương quai xanh tinh xảo mê hoặc điên đảo chúng sinh!!
Người đàn ông híp mắt từ từ mở miệng, "Sau gáy đã đỡ chưa?"
Nghe vậy, Ngôn Lạc Hi theo bản năng đưa tay sờ sờ gáy, chỗ sưng đã bớt đi một chút nhưng vẫn đau đến mức làm cô nhíu mày.
Nghĩ đến chuyện mất mặt tối hôm qua, cô xấu hổ nói: "Cảm ơn vì tối hôm qua anh đã đưa tôi đến bệnh viện, nghe nói anh ứng tiền thuốc thay tôi bao nhiêu tôi sẽ gửi trả lại cho anh!"
Mạc Thần Dật đứng bên cạnh nhìn hai người tương tác trong lòng có loại cảm giác quái dị khó hiểu!
Thất ca không phải nói bọn họ đã ngủ qua rồi sao? Như thế nào cảm thấy Ngôn Lạc Hi đối với anh ấy không khác gì người xa lạ?
Bách Lý Dã ngồi đối diện Lệ Dạ Kỳ
huýt sáo nhướng mày ma mãnh vẻ phóng đãng: "Thất ca không thiếu tiền chỉ cần phụ nữ xinh đẹp làm ấm giường thôi"
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên quét mắt qua hắn một cái Bách Lý Dã hắn bỗng dưng rùng mình cảm nhận sát khí trùng trùng hắn nói cái gì sai sao? Nhìn đi rõ ràng thái độ Thất ca đối với cô gái này mười phần đặc biệt nhất là ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu!!
Không đáng bao nhiêu, nếu áy náy lát nữa xong ván bài mời tôi bữa khuya là được?"Lệ Dạ Kỳ nhìn vẻ mặt bối rối của cô, thản nhiên lên tiếng.
Bách Lý Dã gật đầu hướng về anh giơ ngón tay cái khích lệ. Ai nói anh bảy nhà ta không thông suốt! Cô gái à, không cần phải giỏi như vậy đâu!!
Ngôn Lạc Hi lúc này nhận ra một điều những người này đều là công tử xuất thân cao quý gia thế siêu khủng. Thay vì bị bao phủ bởi ánh sáng chói lọi tỏa ra từ bọn họ anh lại mang hào quang phát sáng của riêng mình, không bị lấn áp ngược lại còn làm người ta thấy sợ hãi!
Rốt cuộc người này có thân phận gì vậy?
Ngôn Lạc Hi xoa lòng bàn tay nói:
"Làm vậy không ổn cho lắm!"
Người đàn ông chậm rãi nhả một làn khói, ngữ khí không gợn sóng người quen thuộc nhìn cũng biết là anh không vui.
Mạc Thần Dật vội vàng nháy mắt với Ngôn Lạc Hi nhưng ánh mắt bị chuột rút, cô gái ngốc kia ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, gấp đến độ cả người đầy mồ hôi.
Ngôn Lạc Hi chỉ mặt mình giọng nói ôn hòa nói: "Tôi là nghệ sỹ, đi với tôi anh sẽ bị liên lụy trở thành tiêu đề trên mạng xã hội"
"Tôi không ngại"
Ngôn Lạc Hi ngơ ngẩn ngước mắt nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi dưới ánh sáng nhàn nhạt đường nét trên gương mặt nghiêm nghị, thản nhiên thở ra một làn khói cả người toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Anh xắn tay áo lộ ra cánh tay màu lúa mạch, chiếc đồng hồ đeo trên tay nhìn giản dị nhưng sang trọng đắt giá dưới ánh càng thêm chói mắt. Nhìn cũng đoán biết địa vị không tầm thường, chắc hẳn sẽ không muốn dính líu vào nghệ sỹ giới giải trí xô bồ!
"Nhưng tôi đã có hẹn với bạn rồi"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười nhẹ nhàng từ chối, ai bảo cô chỉ là nghệ sĩ tuyến 18 nửa đỏ nửa tím cơ chứ!
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, ánh mắt u ám, giọng nói không giống ôn nhu vừa rồi bá đạo hơn một chút:"Từ chối đi!"
Ngôn Lạc Hi cắn môi bộ dạng vô cùng rối rắm: "Như vậy không tốt tôi không muốn bị nói là trọng sắc khinh bạn"
Trong lúc nói chuyện điện thoại Lệ Dạ Kỳ đang đặt ở bên cạnh sáng lên anh nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình, mày hơi nhíu lại cầm máy đứng lên vừa vặn bắt lấy cánh tay Ngôn Lạc Hi không nói lời nào ấn cô ngồi xuống ghế của anh: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, em giúp tôi cầm bài"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Bàn tay to nóng rực của anh bất ngờ đặt trên vai cô, dưới lòng bàn tay người đàn ông xương vai mảnh khảnh của người phụ nữ bất giác khiến người khác đau lòng.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt điển trai của anh, cô lúng túng nói:"Tôi không biết đâu"
"Không sao, thắng em lấy, thua tôi chịu" Nói xong anh nhéo bả vai cô rồi cầm di động ra khỏi phòng.
Ngôn Lạc Hi như ngồi trên đống lửa nhìn mấy lá bài trước mặt mờ mịt như đọc thiên thư. Còn những người khác đang bận há hốc kinh ngạc không tin nổi, nên biết Thất ca trên bàn bài có một thói quen không cho bất kì kẻ nào chạm vào bài của anh ta.
Bách Lý Dã nham hiểm ánh mắt quét tới quét lui trên người Ngôn Lạc Hi:"Chậc, khẩu vị Thất ca cũng lạ không ngờ lại thích gương mặt trẻ con...."
"A Dã" Hắn còn chưa nói xong đã bị giọng lạnh lùng của Mặc Bắc Thành cắt ngang: "Người của Tiểu Thất đừng nên tùy ý bình luận, cẩn thận cậu ấy tiễn cậu một đi không trở lại"
Bạch Liên Dã không khỏi rùng mình nghĩ đến thủ đoạn của Thất ca, bất mãn cong môi chống cằm nói: "Anh Thất không phải ghét nhất diễn viên sao? Ngôn tiểu thư sao quen biết Thất ca của ta? ".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Ngôn Lạc Hi bị ba người đàn ông xuất sắc soi mói, cô cảm thấy rất áp lực, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào câu nói: "Anh Thất không phải ghét nhất diễn viên sao?"
"Anh ta rất ghét nghệ sĩ sao?".
Cô hỏi Mạc Thần Dật người duy nhất quen biết ở đây.
Mạc Thần Dật ánh mắt phức tạp, A Dã không nhắc nhở hắn thật đúng là quên mất chuyện này, hắn ho khan một tiếng:"Có nhiều chuyện như vậy, bất quá cô là đóa hoa kỳ lạ trong giới nghệ sĩ, Thất ca không ghét cô"
"Lời này của anh không giống như đang khen tôi?" Ngôn Lạc Hi nheo mắt giống như một con mèo tơ ôn thuần, không biết lúc nào sẽ đột nhiên nhào tới dùng móng vuốt cào vào mặt hắn.
Sống lưng Mạc Thần Dật chợt lạnh: "Đương nhiên tôi đang khen cô, tôi đi hút điếu thuốc, hai người tiếp tục, tiếp tục đi"
Mạc Thần Dật chạy trối chết, chỉ chốc lát sau Lệ Dạ Kỳ nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy Ngôn Lạc Hi luống cuống tay chân cầm bài thả bài thật sự không biết nên đánh lộn xộn.
Anh bước tới lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh, một tay đặt trên lưng ghế cô đang ngồi, tay còn lại đưa qua sắp xếp bài giúp cô giọng anh trầm thấp khàn khàn:"Không biết chơi? Ngay cả bài cũng không biết đánh?"
Hơi thở nóng bỏng rót vào tai, cô vô thức quay đầu lại, đôi môi đỏ mộng suýt chút chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.
Đồng tử cô co lại, nhịp tim muốn ngừng đập cơ thể bất giấc ngã về phía sau rơi ra khỏi ghế.
Toang rồi! Toang thật rồi lần này còn không mất mặt muốn chết!
Nhưng giây kế tiếp một bàn tay to kịp thời ôm lấy eo cô kéo về.
Vì lực quá mạnh cô bị kéo nhào về phía anh, đôi môi đỏ mọng tránh cũng không khổ "chụt" một tiếng đặt lên môi mỏng của người đàn ông hôn một cái!
Bốn phía đột nhiên im lặng, tất cả mọi người đang mở to mắt nhìn hai người hôn nhau. Bách Lý Dã và Mạc Thần Dật từ khi nào đã trở lại phòng vội vàng lấy tay che mắt.
Thảm rồi, Thất ca bảo thủ như vậy, trước mặt nhiều người bị cưỡng hôn nhất định sẽ đem tiểu nghệ sĩ không biết tốt xấu này ném ra ngoài.