Mục lục
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Lạc Hi bắt chéo chân, mũi chân run lên một cái, cô quyết định làm mọi thứ, đến khi anh chịu đựng không nổi nữa tự khắc li dị với cô.

Đến lúc đó, anh muốn nhớ thương ai thì nhớ đi, cô tự nhiên mắt không thấy tâm cũng không phiền.

Lệ Dạ Kỳ tức giận đến thở hổn hển, anh rốt cục ý thức được chỗ nào không đúng, ánh mắt cô nhìn anh đã thay đổi.

Lúc trước ánh mắt cô nhìn anh tràn ngập ấm áp, mà bây giờ, cũng chỉ có thơ ơ.

"Ngôn, Lạc, Hi! ".Lệ Dạ Kỳ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

"Lập tức tẩy trang và thay váy, đừng để anh nói lần thứ ba, nếu không tự tay anh làm"

Ngôn Lạc Hi ngồi không nhúc nhích, vẻ mặt mang theo sự khiêu khích:"Nếu đổi lại là Lệ Du Nhiên, anh cũng tức giận như vậy sao?"

"Du Nhiên nhu thuận hiểu chuyện chưa bao giờ để anh lao tâm phí sức. Còn có, về sau đừng nhắc cô ấy trước mặt anh, em với cô ấy không liên quan không thể so sánh"

Như bị xúc động, giọng nói Lệ Dạ Kỳ tràn ngập sự lạnh lùng và tức giận.

"Anh nói đúng, em không thể so sánh với cô ấy, bởi vì em còn sống, cô ấy thì đã chết. Làm sao bây giờ? Hay là anh đuổi đến âm phủ ngủ với cô ấy luôn đi?"

Lệ Dạ Kỳ giận không kiềm được trừng mắt nhìn cô, đời này chưa từng có ai chọc giận anh đến mức này, cô là người đầu tiên, lòng dũng cảm của cô thật đáng khen.

Ngôn Lạc Hi lạnh nhạt đứng dậy, kiêu căng tựa như nữ vương tôn quý, không nhìn bộ dáng nổi giận muốn giết chết cô, hai tay cô chống trên mặt bàn đá cẩm thạch, giọng nói dịu dàng trầm hoãn.

"Lệ Dạ Kỳ, quan hệ giữa chúng ta đến bây giờ là bình đẳng, trước kia nhịn anh, là vì em muốn. Hiện tại em không muốn nhịn nữa, bởi vì anh đối với em đã chẳng còn là gì cả"

Nói xong, cô xách túi xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Lệ Dạ Kỳ ngồi bất động trên ghế, hai tay ở đầu gối nắm chặt, tức giận đến gân xanh trên trán nổi lên.

Dường như từ khi cô ngã bệnh, cô giống như thay đổi thành một người khác, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đặc biệt lời vừa rồi cô nói, anh đối với em chẳng là gì cả, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh. Nỗi đau không thể tả xiết

"Rầm rầm" một trận vang thật lớn, Ngôn Lạc Hi đứng ở trước cửa hơi dừng bước, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra biệt thự.

Một tiếng "rầm" vang lên, Ngôn Lạc Hi hơi hơi khựng lại trước cửa, sau đó ngẩng cao đầu bước ra khỏi biệt thự.

Từ giờ trở đi, không ai có thể bắt cô cúi cái đầu cao quý cầu xin tình yêu không thuộc về mình.

Ngoài biệt thự, lá rụng bay bay, mắt cô cay xè. Cô nghĩ chắc gió thổi mạnh quá làm mờ mắt, nhưng tại sao tim cô lại đau đến thế?

Như thể có một bàn tay vô hình nào đó chạm vào bóp nát trái tim cô vậy.

Không thể so sánh?

Đúng vậy, cô đã sớm biết cô trong lòng anh ngay cả Lê Trang Trang cũng kém, làm sao đánh đồng với người trên trái tim anh?

Ngôn Lạc Hi a Ngôn Lạc Hi, cô đây là tự rước nhục vào thân!

Dì Đông trong bếp nghe hai người cãi nhau, sợ tới mức không dám chay ra khuyên can.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng chén dĩa vỡ mới hoảng phông ra, thấy chủ nhân một mình đứng trên đất bừa bãi, mu bàn tay bị mảnh sứ vỡ bắn lên cắt đứt, máu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà, nhìn mà giật mình.

"Tiên sinh, tay anh bị thương rồi, tôi lập tức gọi bác sĩ xử lý cho anh"

Dì Đông hoảng hốt nói.

Lệ Dạ Kỳ hai tay nắm chặt thành quyền, không nhìn vết thương trên tay, chân dài bước ra, lúc lướt qua dì Đông thản nhiên nói: "Không cần, dì Đông, mang hộp y tế đến phòng làm việc, con tự xử lý"

Dì Đông nhìn bóng lưng cao lớn của Lệ Dạ Kỳ trong lòng lo lắng nói không nên lời.

Vốn tưởng, vợ chồng bọn họ đã hoà thuận, xem ra tình hình này căng thẳng đến lợi hại.

Dì Đông ôm hộp y tế tới phòng làm việc, nhìn bóng lưng chủ nhân cứng ngắc đứng trước cửa sổ, tay không bị thương kẹp điếu thuốc lá đang cháy, khắp người có một cảm giác cô đơn và buồn bã.

"Tiên sinh, hộp y tế đã mang tới mau xử lý vết thương trên tay một chút"

Lệ Dạ Kỳ vẫn chưa quay đầu lại:"Con biết rồi cứ để trên bàn, dì có thể đi"

Dì Đồng im lặng đặt hộp y tế lên bàn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lệ Dạ Kỳ bà lấy hết can đảm nói:"Tiên sinh, có lời này tôi không biết có nên nói hay không?"

Lệ Dạ Kỳ nặng nề hút một hơi thuốc, trong thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thuốc lá cháy, anh xoay người lại, nhìn bộ dáng thấp thỏm bất an của dì Đông, anh nói: "Dì cứ nói"

"Vừa rồi ở phòng ăn, anh quá nặng lời. Tôi không biết anh với vị tiểu thư Du Nhiên có quan hệ gì, cũng không biết vợ chồng hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu đem người cũ ra nói với người hiện tại không thể so sánh, bất kể cô gái nào cũng sẽ không chịu nổi, đặc biệt là người vợ yêu mình"

"Dì Đông, Du Nhiên không phải người cũ của con".Lệ Dạ Kỳ nhàn nhạt giải thích một câu.

Thật vậy sao, cô yêu anh?

"Không phải sao? Vậy lời con nói càng tổn thương người, khó trách phu nhân oán giận công kích con"

Dì Đông thật sự lo lắng cho chỉ số EQ của Lệ Dạ Kỳ, nếu không phải, nói cái gì không thể so sánh?

Lời đó ngay cả bà lão này nghe xong cũng đau lòng không chịu nổi, chớ nói chi là phu nhân hiện tại khẳng định đều tan nát cõi lòng thành từng mảnh từng mảnh.

"Dì Đông". Lệ Dạ Kỳ ngữ điệu cảnh cáo.

Dì Đông nhìn Lệ Dạ Kỳ, nghĩ thầm, EQ của tiên sinh thấp như vậy để phu nhân đi theo nói không chừng phải chịu bao nhiêu đau khổ, người trẻ tuổi bây giờ, so với người thời đại bọn họ còn dè dặt hơn.

Thích thì lớn tiếng nói ra, tội gì phải giấu ở trong lòng, làm khó chính mình cũng làm khó đối phương.

"Được rồi được rồi, tiên sinh, coi như bà lão này nhiều lời nhưng nếu đã kết hôn rồi, nên suy nghĩ cho cảm nhận của đối phương một chút, đừng dùng lời nói tổn thương người ta nữa, phu nhân là vợ, chứ không kẻ thù"

Dì Đông nói trong nháy mắt, sợ anh trách mắng, quay người bỏ chạy mất dép.

Lệ Dạ Kỳ bị bà nói đến trong lòng khó chịu,

lời nói của anh thực sự quá tổn thương sao?

Nhưng anh không nghĩ lời nói của mình có gì sai trái, Du Nhiên là em gái, mà Lạc Hi là vợ anh, người đánh gãy xương nối gân anh người cùng anh cả đời sống đến già. Họ sao có thể so sánh?

Ngôn Lạc Hi không ngồi xe bảo mẫu, cô rất có cốt khí đạp mười tấc giày cao gót xuống núi. Kết quả nửa đường không cẩn thận bị trật chân, chịu đựng đau nhức đi một đoạn đường, cũng rốt cuộc không đi được nữa, lại nhìn nơi này trước không thôn sau không cửa hàng, cô nổi giận ngồi ở ven đường, dùng phần mềm gọi một chiếc taxi.

Trong lúc chờ xe, cô xoa xoa mắt cá chân, nước mắt lại trào ra, cô vội nhìn lên trời, nước mắt cố kìm lại, nhưng nỗi buồn lại chảy ngược vào lòng.

Thì ra địa vị của Lệ Du Nhiên trong lòng anh cao như vậy, sao cô có thể nằm mơ trước đó anh ít nhất sẽ thích cô một chút?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK