Ngôn Lạc Hi hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Bạch Kiêu đang nghiêng đầu.
Bạch Kiêu sắc mặt nóng bừng, trong lòng buồn bực, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Anh ta thất hứa trước đáng bị đánh. Thế nhưng trong lòng lại thấy lạc lõng khó hiểu.
Ngôn Lạc Hi đứng lên không nói một lời lướt qua Bạch Kiêu đi tới cửa, bỗng nhiên cổ tay bị anh chế trụ, bước chân lên phía trước:"Lạc Hi,
anh hi vọng em vượt qua chính em, anh sẽ là Đại Bạch bên cạnh khi em cần, bất kể vui buồn những lúc thương tâm sẽ có người cùng em lắng nghe chia sẻ"
Ngôn Lạc Hi kinh hãi, vừa rồi thật sự tức giận vì anh không đáng tin, những năm qua sở dĩ cô chật vật với vị trí nữ thứ hai là vì đóng nữ chính luôn có cảnh hôn môi.
Sau khi kết hôn với Lệ Dạ Kỳ, tuy là anh không yêu cầu cô không quay cảnh hôn, nhưng trong lòng cô luôn trung thành với hôn nhân cố gắng không làm điều gì để mất lòng đối phương.
"Bạch Kiêu, lần sau không cần như vậy, em sẽ thật sự tức giận.”Ngôn Lạc Hi rút tay về, nhanh chân đi ra cửa.
Vừa tới cửa đã nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ đang đứng bên ngoài, cô có chút không kịp phòng bị còn chưa kịp giải tỏa tâm tình hỗn loạn của mình, đã đụng phải ánh mắt đen tối của anh.
"Anh...."
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lướt qua cô, dừng lại trên người Bạch Kiêu cách đó không xa, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung lại có một loại tranh đấu ngang tài ngang sức.
Một lúc sau, anh thu hồi tầm mắt, không để ý đây là đoàn làm phim, nắm lấy cổ tay Ngôn Lạc Hi kéo tay cô rời khỏi.
Trên con đường cung điện dài lê thê, Ngôn Lạc Hi lảo đảo đi phía sau Lệ Dạ Kỳ, cô đột nhiên dùng sức hất tay anh ra, cổ tay đỏ bừng vì sức lực của anh.
"Anh rốt cuộc nổi điên cái gì? Tôi còn đang quay phim"
Lệ Dạ Kỳ đứng đó, thân hình cao lớn giống như một sợi dây căng thẳng, sắc bén nguy hiểm nhìn chằm chằm vào đôi môi đã trang điểm của cô, đôi mắt đen khẽ híp lại.
Ghen tị và tức giận trộn lẫn với nhau, gần như phá hủy lý trí của anh.
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy anh đi về phía mình, cô cảm nhận được nguy hiểm quay người bỏ chạy.
Chạy được vài bước, bất ngờ cổ tay bị anh phía sau kéo lại ôm chặt, cô giãy dụa, ngay sau đó bị anh ép vào tường thành.
Ngôn Lạc Hi hai mắt đột nhiên mở to:"Lệ Dạ Kỳ, anh điên rồi, thả tôi ra!"
Đây là Bình Dương cung người đi lại không ít
nếu để phóng viên bắt gặp thì phiền phức lớn. Trước đây cô không muốn công khai, là bởi vì không muốn bị người khác chế giễu, nói cô là chim sẻ bay lên đầu cành. Cô muốn một ngày mình trở nên ưu tú hơn, xứng đáng bên cạnh anh, lúc đó công khai chưa muộn.
Nhưng mà bây giờ, cô mới là không nguyện ý công khai, cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, một
ngày nào đó cả hai ly hôn, sau bữa tối cô nhất định trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ.
Lệ Dạ Kỳ dừng bước, đưa ánh mắt nhìn đôi mắt hạnh đang sợ hãi của cô:"Khi diễn cùng, cậu ta đều ôm và hôn em như vậy?"
Ngôn Lạc Hi chau mày:"Cái gì?"
“Anh có từng nói không được phép diễn cảnh vậy không?” Dù biết chỉ là đóng phim nhưng anh không thể kiềm chế được sự ghen tị của mình.
Anh đã đọc qua kịch bản và ra lệnh cắt bỏ tất cả cảnh thân mật, hôm nay bất chợt đến thăm, không ngờ lại đụng phải cô đang quay cảnh thế này, lúc này trong lòng tràn ngập ghen tị.
Ngôn Lạc Hi cười lạnh nói: “Không có.”
“Vậy bây giờ trịnh trọng nói cho em biết, tôi không cho phép em cùng diễn viên nam ôm ôm ấp ấp " Lệ Dạ Kỳ hàng mày nhíu lại.
"Buồn cười, vì sao em phải nghe lời anh?" Ngôn Lạc Hi không đồng tình nói.
Lệ Dạ Kỳ dùng bàn tay to bóp cằm cô, trong mắt tràn đầy tức giận, “Em còn muốn tiếp tục nghỉ làm à?”
"Anh nói ngừng thì ngừng, dù sao thì tổn thất không phải tiền của tôi" Ngôn Lạc Hi tức giận đẩy tay anh ra, nhất thời không khống chế lực đạo, “bụp” một tiếng, mu bàn tay người đàn ông bị đánh nổi đỏ.
"Buông tôi ra, tôi muốn trở lại quay phim"
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, thu tay lại, đứng thẳng người: “Phu nhân, anh lần cuối, nếu cốt truyện yêu cầu, anh sẽ tìm người thay thế em"
Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt: “Anh tốt quá"
Người đàn ông cau mày, nghiêm túc nói: “Em là vợ anh, anh quan tâm em là chuyện đương nhiên"
"..."
Ngôn Lạc Hi tức giận đi về phía trường quay, tại sao cô lại phải bị anh dắt mũi? Anh không cho cô đóng phim, chỉ là muốn chiếm hữu đồ đạc của mình, không hơn không kém.
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc vui vẻ.
Ngôn Lạc Hi, mày thật đúng nhớ ăn không nhớ đánh, đã quên trước đó đau thấu tim gan sao?
Lệ Dạ Kỳ đứng trên đường cung, đưa mắt nhìn thân ảnh của cô biến mất mới quay người đi ra khỏi Bình Dương cung, đặt lại điện thoại bể tan nát trên xe, anh không hề để ý tới cứ nhấn gọi cho Chu Bắc.
"Chu Bắc, tìm người thay thế nụ hôn cho phu nhân"
Chu Bắc khó hiểu: "Cái gì hôn thay thế?"
"Là đóng thế cảnh hôn, trong vòng một ngày tìm người đưa đến cho đoàn phim.”Lệ Dạ Kỳ dùng sức ra lệnh, chỉ vì không vui mà cho cô diễn cảnh này là không thể được.
Chu Bắc chưa kịp phản ứng thì người bên kia đã cúp điện thoại, cậu ta cầm điện thoại trong lòng kinh ngạc.
Ngôn Lạc Hi trở lại đoàn phim, mọi người tuy là như thường lệ làm việc nhưng đôi khi lơ đãng rơi lại trên người cô ánh mắt nghiên cứu tìm tòi.
Ngôn Lạc Hi thần sắc như thường trở lại phòng hoá trang, vừa đẩy cửa ra, bên trong liền bay ra âm thanh châm chọc:"Cô ta? Nghe nói sớm bị chơi nát rồi, Lệ tổng thật sự vừa ý sao?"