Rốt cuộc là người tàn nhẫn cỡ nào, mới có thể tùy ý chà đạp sinh mệnh người khác?
Chú Trịnh chính là bị cô liên lụy, bởi vì bọn chúng vì cô đến, hoặc vì cô và Lệ Dạ Kỳ.
"Em muốn gặp chú Trịnh"
"Chờ em khoẻ lại, anh sẽ dẫn em đi". Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng đáng thương của cô, anh rất bất lực, bi kịch xảy ra, bọn họ ngoại trừ chấp nhận thì không còn cách nào khác.
"Em phải đi ngay bây giờ". Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên, cố chấp nhìn Lệ Dạ Kỳ, nếu không tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không thể tha thứ nổi cho chính mình.
Lệ Dạ Kỳ nhắm mắt lại:"Được"
Anh lấy áo khoác lên vai cô, ôm ngang cô lên rồi bước ra khỏi phòng bệnh, đi về phía nhà xác.
Ngôn Lạc Hi tựa vào ngực anh, nghẹn ngào nói:"Đám người đó đến vì em, là em đã hại mọi người"
Lệ Dạ Kỳ dừng bước, cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lệ rơi đầy mặt, chân mày anh cau lại:"Hi Nhi, đừng suy nghĩ lung tung, đây chỉ là tai nạn không ai muốn"
"Không, nó không phải là vụ tai nạn bình thường, chúng đi xe địa hình theo dõi bọn em, chú Trịnh tăng tốc muốn bỏ lại chúng nhưng đã bị đối phương tông vào dẫn đến lật xe, trước khi em hôn mê còn nghe thấy rõ người đó nói muốn mang em đi và giết hết mọi người". Ngôn Lạc Hi run rẩy, đều bởi vì cô nên họ mới gặp tai nạn.
Nếu cô không trên xe, chú Trịnh sẽ không chết, Bạch Kiêu cũng sẽ không nằm trong phòng phẫu thuật sống chết chưa rõ.
Lệ Dạ Kỳ theo bản năng ôm chặt lấy cô, khi anh nhận được tin cô đang gặp nguy hiểm đã tức tốc chạy tới, chỉ không ngờ lại chậm một bước, khiến cô tổn thương lớn thế này.
"Xin lỗi, Hi Nhi, là anh bảo vệ em chưa tốt"
Lệ Dạ Kỳ tự trách.
Ngôn Lạc Hi nắm chặt quần áo anh, nghĩ đến chú Trịnh liền đau lòng đến không thở nổi, cho tới nay, mặc kệ thời gian có muộn
bao nhiêu, chú Trịnh đều sẽ đưa cô an toàn đến nhà, nhưng cô đã làm liên lụy chú, hại chú ấy mất mạng.
Trong nhà xác khí lạnh bốn phía, chú Trịnh người đầy vết thương nằm dưới tấm vải trắng, Ngôn Lạc Hi dựa vào Lệ Dạ Kỳ đứng xuống mặt đất, ngón tay run rẩy muốn kéo tấm vải trắng ra, nhưng bị Lệ Dạ Kỳ nắm tay lại.
"Hi nhi, đừng nhìn, hãy để chú Trịnh yên tâm mà ra đi". Lệ Dạ Kỳ thấp giọng nói.
Ngôn Lạc Hi che mắt, làm sao ngăn được nước mắt rơi lúc này, cô đau đớn bật khóc
"Chú Trịnh, con xin lỗi, con xin lỗi...."
Vô số áy náy cùng khổ sở hội tụ thành ba chữ này, Ngôn Lạc Hi trong lòng đau đớn rất lớn, chú ấy thật thà hiền lành biết bao nhiêu, mới hôm qua thôi còn ở trước mặt cô cười cười nói nói thế nhưng hôm nay lạnh như băng nằm trong nhà xác mãi mãi ra đi không thể trở về.
Nghĩ thôi đã khiến cô khổ sở thế nào, sinh mệnh con người quá mong manh, chỉ cần một giây không để mắt tới, có thể cả đời không thể gặp lại.
Lệ Dạ Kỳ ôm thân thể cô, bất kỳ lời nói nào cũng không thể an ủi được, ngoại trừ để cô khóc thật lớn anh cũng không biết phải nên làm gì trong lúc này.
Vài phút sau, cơ thể cô dần trượt xuống đất, Lệ Dạ Kỳ vội vàng đỡ lấy, rũ mắt nhìn, sắc mặt cô tái nhợt, khóc đến ngất trong lòng anh.
Anh đau lòng ôm cô, bước nhanh ra khỏi nhà xác, đi về phía tòa nhà viện bộ.
Đặt cô trở lại giường, bác sĩ nghe tin chạy tới kiểm tra, giọng ông ngưng trọng:"Cô ấy kích động quá mức dẫn đến ngất xỉu, tạm thời không gì đáng ngại, nhưng cần chú ý tinh thần biến hóa, bình thường gặp đả kích đều như thế rất dễ để lại di chứng về sau"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:"Tôi chú lưu ý"
"Cẩn thận lưu ý một chút, có gì không thích hợp phải báo cho chúng ta biết"
"Ừm, tình hình Bạch Kiêu thế nào? "Lệ Dạ Kỳ hỏi.
"Còn đang cấp cứu"
"Tôi biết rồi". Lệ Dạ Kỳ gật đầu, cụp mắt nhìn cô gái nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt có giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, anh cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau nó đi.
Vụ tai nạn này sẽ để lại cho cô tổn thương mang tính hủy diệt, không chỉ vì bản thân, còn có chú Trịnh mất mạng, Bạch Kiêu và Cố Thiển bị thương nặng, cô sẽ càng tự trách chính mình.
"Phu nhân, mau khỏe lại, rồi sẽ qua thôi"
Phòng bệnh bên cạnh, Mặc Bắc Trần ngồi ở bên giường nhìn Cố Thiển trên mặt quấn băng gạc, trên cổ đeo bao bảo vệ cổ, từ tối hôm qua đưa đến đây cô vẫn luôn hôn mê.
Tối qua anh chạy tới hiện trường, cô vừa được cảnh sát giao thông và bác sĩ khiêng ra ngoài xe, cả người toàn là máu không phân biệt được là của cô hay của người khác, vết thương bị kính xe vỡ tàn xé, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, may mắn cô thắt dây an toàn, ngoại trừ mặt bị thủy tinh vỡ làm bị thương, xương cổ trẹo một chút những thứ khác đều không có gì đáng ngại.
Trận tai nạn này, một người chết, một người trọng thương, hai người thương tổn nhẹ.
Mặc dù Mặc Bắc Trần và Lệ Dạ Kỳ kịp thời phong tỏa tin tức, nhưng hai vị xảy ra tai nạn đều là nhân vật nổi tiếng, tin tức lan nhanh đến chóng mắt.
Lúc này, nhìn thấy sắc mặt Cố Thiển tái nhợt ở giường bệnh, cô như vậy lại còn miên man gọi tên Thẩm Trường Thanh.
Trong lòng Mặc Bắc Trần đau như dao cắt.
Thẩm Trường Thanh đối với cô quan trọng đến mức hôn mê vẫn còn gọi tên hắn ta, vậy còn anh thì sao?
"Trường Thanh, Trường Thanh......"
Mặc Bắc Trần bực bội đột nhiên đứng dậy, đôi môi mỏng nghiêm túc chặn miệng cô lại, anh không muốn nghe cái tên này từ trong miệng cô lần nữa, nó khiến anh phát điên lên mất.
Hơi thở của Cố Thiển như bị ngưng lại trở nên im lặng, nụ hôn nặng nề trên môi khiến mọi dây thần kinh trong tim cô đập thình thịch, cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt mình
khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
"Ừm..." Cố Thiển vội vàng đưa tay đẩy ra, tay vừa động, toàn thân đau đớn co giật.
Mặc Bắc Trần nghe được thanh âm đau đớn của cô, cuối cùng cô đã tỉnh, cắn môi chậm rãi buông ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, khàn giọng:"Em tỉnh rồi à?"
Cố Thiển, môi cô có cảm giác ngứa ran hơi thở của anh tràn ngập trong miệng, cô nhắm mắt lại hỏi:"Em đang ở đâu?"
"Em bị tai nạn xe, hiện tại nằm viện, hôn mê gần một ngày rồi, anh rất lo lắng cho em"
Mặc Bắc Trần chăm chú nhìn cô, cảm thấy rất ghen tị, rõ ràng anh mới là người ở cạnh cô lâu nhất.
Cố Thiển muốn ngồi dậy, nhưng cột sống ở cổ lại truyền đến đau nhức, tầm mắt tối sầm, ngã trở lại giường bệnh, đau đớn thở dốc:"Em bị thương nặng lắm sao?"
Mặc Bắc Trần đỡ bả vai, nhìn cô đau đến nhíu mày, anh nói:"Ừ, lúc tìm thấy em cả người toàn là máu"
Tuy sau đó chứng thực, máu kia không phải của cô, mà là của Bạch Kiêu cũng khiến anh sợ đến khủng hoảng.
Cố Thiển nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Trước khi hôn mê em nghe tiếng chị Lạc Hi khóc, chị ấy sao rồi, còn có anh Kiêu?"
Trước khi lật xe, Bạch Kiêu tháo dây an toàn lao về phía chị Lạc Hi, sau đó thì không nhớ rõ. Nhưng khoảnh khắc sinh tử đó, chính cô còn cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Bạch Kiêu dành cho chị Lạc Hi.
Nếu không, sẽ không thể mặc kệ mạng sống chính mình để bảo vệ chị ấy.
"Ngôn Lạc Hi không sao, Bạch Kiêu còn đang cấp cứu, yên tâm đi, Thần Dật mổ chính, tay nghề bao năm chưa từng phẫu thuật thất bại"Mặc Bắc Trần thấp giọng trấn an nói.
Cố Thiển "Ừ" một tiếng, "Vậy chú Trịnh thì sao?"
Mặc Bắc Trần chần chờ một chút:"Chú Trịnh lúc đưa đến cấp cứu đã không thể cứu được, Tiểu Thất sẽ an táng chú ấy thật tốt, em đừng suy nghĩ lung tung"
Cố Thiển kinh ngạc nhìn trần nhà trắng xoá, từ khi làm trợ lý cho Ngôn Lạc Hi thời gian tiếp xúc với chú Trịnh khá nhiều, một người
đàn ông trung niên thân thiện lại thật thà, có vui quá sẽ cười đến híp cả mắt.
Nghĩ đến sau này, không bao giờ gặp lại gương mặt tươi cười hiện hậu đó nữa, Cố Thiển đau lòng, nước mắt ào ào rơi xuống, "Chị Lạc Hi biết chưa? Nếu chị ấy biết chắc chắn sẽ rất đau lòng"
Mặc Bắc Trần cầm tay Cố Thiển, giọng khàn khàn nói:"Thiển Thiển, muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng khóc xong rồi phải kiên cường lên"
Cố Thiển khóc không thành tiếng, tai nạn này quá thảm khốc, chỉ sợ sẽ trở thành ký ức cả đời khó quên không thể chạm vào.
Mặc Bắc Trần nghiêng người ôm Cố Thiển vào lòng:"Thiển Thiển, không sao đâu, anh ở đây đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em"
Sau một hồi dỗ Cố Thiển ngủ, Mặc Bắc Trần nhìn vết thương trên mặt cô, vẻ mặt tiêu sát đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh tới khu hút thuốc, liền thấy nơi đó đã có thêm một bóng dáng quen mắt.