Lệ Dạ Kỳ dựa vào đầu giường thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Ngôn Lạc Hi.
Ngôn Lạc Hi mở miệng, cuối cùng cũng không hỏi gì, xoay người đi lấy hộp y tế chữa trị vết thương cho anh, Lệ Dạ Kỳ không hề nhúc nhích, để cô tháo băng gạc, cầm máu và bôi lại thuốc.
Sau khi Điền Linh Vân tắm rửa thay quần áo xong, bước ra liền thấy Lệ Dạ Kỳ đã tỉnh, không để ý đến phần thân trên trần trụi của anh, nói:"Cám ơn trời, cuối cùng cũng tỉnh lại, đêm qua anh doạ Nhị Lạc rồi"
Lệ Dạ Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi:"Làm sao em rời được khỏi biệt thự?"
Ngôn Lạc Hi không khỏi cau mày, nhớ tới buổi trưa hôm qua hai người cãi nhau, anh nói nếu muốn tin cô thì cô không được rời khỏi biệt thự hay liên lạc với bất kỳ ai.
Mà cô, không chỉ rời khỏi biệt thự, còn tình cờ đến vùng biển nơi anh gặp nạn, liệu có bị cho là phản bội anh không?
"Em lấy quần áo của dì Đồng cải trang ra khỏi biệt thự. Có phải anh đang nghi ngờ em đúng không?". Ngôn Lạc Hi trực tiếp hỏi thẳng.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô chằm chằm một lúc, đôi mắt như bao phủ bởi sương giá, lạnh lùng đến nhức nhối:"Em có biết chiếc du thuyền nổ tung đó gần với chiếc này đến mức nào không?”
Nếu chiếc du thuyền này chạy thêm 50 hải lý nữa, hậu quả sẽ rất tai hại. Anh lo lắng cho cô, và cô cho rằng anh hoài ngờ cô.
Ngôn Lạc Hi nghĩ đến đêm qua nước biển cuồn cuộn dữ dội, du thuyền gập ghềnh
trên biển, cô cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này đối mặt lời buộc tội của anh, cô nói: "Em không biết"
"Vậy anh có nói không cho em bước ra khỏi biệt thự nửa bước chưa, hả? "Ngữ khí Lệ Dạ Kỳ vô cùng sắc bén.
"Nếu tối qua Nhị Lạc không ở đây, không chừng anh đã sớm bị những người đó phát hiện ném xuống biển cho cá mập ăn rồi, sao có thể không biết tốt xấu, uổng công Nhị Lạc thức cả đêm lo lắng cho anh". Điền Linh Vân chịu không nổi giọng điệu của Lệ Dạ Kỳ, đứng ra nói thay cho Ngôn Lạc Hi.
"Tôi không cần cô ấy lo lắng". Lệ Dạ Kỳ quát to một tiếng, tâm tình quá mức kích động, lập tức liên lụy đến vết thương ở bụng đau đến môi trắng bệch.
Điền Linh Vân cười lạnh nói: "Ha ha, anh có giỏi thì đừng bị thương, càng không nên cả người máu chảy đầm đìa xuất hiện ở trước mặt Nhị Lạc"
"Nhị Lạc, thay đồ chúng ta đi, mặc kệ anh ta ở đây sống chết thế nào"
"Điền Điền, đừng nói nữa". Ngôn Lạc Hi Lạp kéo Điền Linh Vân
"Mình đi thay quần áo, lát nữa Bạc Cẩm Niên tới, cậu kêu anh ấy bôi thuốc dùm đi"
Điền Linh Vân ghét bỏ nhìn Ngôn Lạc Hi:"Dũng khí ngày thường của cậu đi đâu rồi? Anh ta mắng cậu, vì cái gì không dám tức giận?"
Ngôn Lạc Hi không nói gì, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lệ Dạ Kỳ tựa người vào tủ đầu giường, chỉ cần nghĩ đến Ngôn Lạc Hi thiếu chút nữa bị ảnh hưởng, anh liền tức giận đến đau đầu, tối hôm qua sau khi hôn mê, còn không biết cô đã trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ.
Điền Linh Vân khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ:"Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Nhị Lạc muốn ly hôn, thái độ của anh đối với cô ấy như vậy, bị vứt bỏ là đáng đời"
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi:"Tối hôm qua làm sao đuổi được những người kia đi?"
"Đuổi đi thế nào, anh cũng đâu cần lòng tốt của bọn tôi, sớm biết vậy đáng lẽ nên ném anh ra ngoài cho cá mập ăn, bọn tôi đỡ phải lo lắng cả đêm còn sợ anh biến thành ma"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô không chớp mắt, áp bức trong ánh mắt khiến Điền Linh Vân có chút không thở nổi.
Cô cắn răng, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, "Lệ nhị thiếu, tôi nói anh biết, hiện tại tôi ủng hộ Nhị Lạc ly hôn với anh, bởi vì con người anh quá tự cho là đúng, không thể cho Nhị Lạc cảm giác an toàn hạnh phúc"
Bạc Cẩm Niên mang theo quần áo đi tới, chợt nghe Điền Linh Vân nói vậy, anh đẩy cửa đi vào, thản nhiên nói: "Điền Linh Vân, đừng tuỳ tiện vào tình cảm của người khác"
"Cái gì gọi là tùy tiện xen vào, Nhị Lạc là bạn tôi, ai khi dễ cô ấy, tôi sẽ làm khó kẻ đó". Điền Linh Vân một bộ sốt ruột bảo vệ nghé con, chỉ tay vào Lệ Dạ Kỳ, nói:" Hơn nữa là anh ta không biết tốt xấu, tỉnh lại trở mặt không nhận người"
Bạc Cẩm Niên đem quần áo đặt ở bên giường, nhìn thoáng qua Lệ Dạ Kỳ, trên trán nổi lên mồ hôi mịn, thản nhiên nói:"Cậu mặc đồ đi, tôi và cô ấy ra ngoài chờ hai người". Nói xong liền kéo Điền Linh Vân đi.
Lệ Dạ Kỳ nhìn quần áo trên giường, cố chịu đựng cơn đau dưới bụng, vươn lên lấy áo sơ mi, cánh tay đột nhiên mất đi sức lực, chiếc áo rơi xuống đất, anh đưa tay tóm lấy, kéo vết thương trên người mình.
Bụng đau đớn dữ dội đến nổi muốn lăn đi,
Ngôn Lạc Hi thay quần áo xong đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cô bước nhanh tới, khom lưng nhặt áo sơ mi lên run rẩy:"Anh bị thương, em mặc giúp anh"
Lệ Dạ Kỳ nhìn vành mắt thâm quầng dưới mí mắt cô, anh phối hợp thò tay vào trong tay áo:"Hi nhi, anh không nghi ngờ em, anh chỉ tức giận em đẩy mình vào nguy hiểm"
Ngôn Lạc Hi đứng bên giường, giúp anh cài cúc áo:"Thật ra anh không cần giải thích với em, hôm qua anh đưa sổ ghi chép hội nghị cho em xem, đã là hoài nghi em bên ngoài nghe lén, muốn đánh đòn phủ đầu."
"Anh..."
"Em quả thật muốn nghe lén, là vì Phó Du Nhiên có thể tham gia nên càng muốn biết các người trao đổi cái gì. Nhưng mà vừa tới cạnh cửa, mọi người cũng đã nói xong, em cái gì cũng không nghe được. Nếu như có nghe được, cũng không bao giờ bán đứng anh.". Ngôn Lạc Hi cúi đầu nói.
Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò
không trang điểm của cô, có vẻ uể oải, ánh mắt ảm đạm càng làm anh đau lòng, anh nói: "Vừa rồi giọng nói của anh không tốt, xin lỗi, nhưng anh không có nghi ngờ em, chỉ nghĩ đến tình huống tối hôm qua, anh rất sợ, sớm biết nên trói em trong phòng, để em khỏi chạy loạn"
Ngôn Lạc Hi cầm lấy áo khoác, nhìn thấy áo sơ mi trắng trên người anh nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, cô nói: "Anh đừng nói nữa, làm vết thương chảy máu, em đã gọi Mạc Thần Dật, anh ấy đưa xe cứu thương tới, rất nhanh sẽ đến, anh mặc quần áo vào trước đi."
Anh nói không hoài nghi, cô mới không tin, lúc trước chính miệng anh còn nói, không thể cho cô tín nhiệm.
Giúp Lệ Dạ Kỳ mặc quần áo tử tế, Ngôn Lạc Hi xoay người đi về phía cửa, mới vừa đi hai bước, cổ tay đã bị anh chế trụ, anh ngẩng đầu nhìn cô:"Hi nhi, em không tin lời anh nói đúng không?"
"Vậy anh tin em không? "Ngôn Lạc Hi hỏi ngược lại.
Lệ Dạ Kỳ ngẩn ra, khi vừa tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô. Lúc đó anh chỉ nghĩ đến an nguy của cô, cũng không nghi ngờ bất cứ điều gì.
Nhưng giờ phút này đối mặt câu hỏi ngược của cô, anh lại không thể đưa ra đáp án.
Hành động lần này, bọn họ thương vong thảm trọng, không chỉ thế còn mất đi một tàu du lịch chở hành khách, mặc dù thành viên nòng cốt của đối thủ bị thương nhưng để rắn độc thừa dịp loạn chạy trốn.
Sai lầm lớn như vậy, đả kích anh nặng nề.
"Em biết rồi, thật ra anh cũng không cần miễn cưỡng nói ra những lời trái lương tâm kia để an ủi em, bởi vì em sớm đã quen với sự không tín nhiệm của anh". Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng tránh tay anh, bước nhanh đến trước cửa phòng.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô, trái tim như bị một cái chuông hung hăng đập một cái, buồn bực khó chịu.
Ngôn Lạc Hi hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô mở cửa, nói với Bạc Cẩm Niên đứng bên ngoài:"Bạc Cẩm Niên, phiền anh đỡ anh ấy xuống du thuyền, em đã gọi điện thoại để Mạc Thần Dật đến đón anh ấy"
"Em không đi cùng sao? "Bạc Cẩm Niên nhướng mày hỏi.
"Ừ, em và Điền Điền còn có việc, giao anh ấy cho anh". Giọng Ngôn Lạc Hi rất ôn hòa, không có chút cảm xúc hay tức giận.
Bạc Cẩm Niên nhìn cô vài giây, rồi bước vào cabin, đến bên giường, cầm khẩu súng lục màu bạc đưa cho Lệ Dạ Kỳ.
"Cất đồ của anh đi, tôi đỡ anh xuống"