Mục lục
Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Lạc Hi nhíu mày, không đồng ý

lời nói của anh.

"Bọn anh cũng không có ở cùng một chỗ, dựa vào cái gì cho rằng Thẩm Trường

Thanh không cho Cố Thiển được hạnh phúc?"

"Dựa vào mắt nhìn người của anh chính xác hơn em"

"...."

Ngôn Lạc Hi không nói nên lời.

"Thật ra, Mặc Bắc Trần không cần vội vã như thế, nếu anh ấy thật sự không

tin tưởng Thẩm Trường Thanh có thể đợi bọn họ tan vỡ rồi thừa nước đục thả câu"

"Em muốn anh ấy trơ mắt nhìn người phụ nữ bị nam nhân khác hôn?"

Ngôn Lạc Hi bất lực xoa mi tâm, chẳng lẽ logic của tổng giám đốc bá đạo là

không thèm nói đạo lý như nhau sao?

"Bây giờ, người Thiển Thiển yêu thích là Thẩm Trường Thanh, bọn họ ở giữa

hôn nhẹ ta ta rất bình thường, nếu Mặc Bắc Trần coi Thiển Thiển là nữ nhân của

mình, vậy sao sớm không làm gì đi?"

"Nhất thời sơ suất". Lệ Dạ Kỳ tiếp tục cõng cô xoay vòng quanh.

"Ách" Ngôn Lạc Hi lại không nói được gì, cô còn có thể nói gì đây.

"Phu nhân, không nên nhúng tay vào chuyện của Cố Thiển" Lệ Dạ Kỳ thản

nhiên cảnh cáo, anh cùng Mặc Bắc Trần huynh đệ nhiều năm, biết rõ Mặc Bắc Trần

tuyệt đối không có khả năng buông tay Cố Thiển.

"Em không muốn nhúng tay, chỉ là cảm thấy Cố Thiển bị kẹp ở giữa, người tổn

thương nhất vẫn là em ấy."

Một cô gái nhỏ bé yếu đuối vừa mới tròn 20 tuổi, Mặc Bắc Trần bức bách như vậy,

đối với em ấy quá tàn nhẫn. Thấy Lệ Dạ Kỳ không nói lời nào, cô tiếp tục nói:



"Lúc quay chương trình ở chung với Thẩm Trường Thanh một thời gian, phẩm

chất người này rất tốt, Cố Thiển ở bên anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc"

"Vai trò của Bắc Trần là người mang lại hạnh phúc cho cô ấy, chứ không phải

ở bên cạnh nhìn cô ấy hạnh phúc."

"Đây rõ ràng là logic của xã hội đen, yêu một người không phải chiếm hữu

mà chỉ cần cô ấy hạnh phúc không phải là tốt rồi sao?"Ngôn Lạc

Hi cảm thấy quan điểm tình yêu của cô và Lệ Dạ Kỳ căn bản không giống nhau.

"Quan điểm tình yêu như thế đã đạt đến đỉnh cao, chúng ta chỉ là người

bình thường thôi".

Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói.

Ngôn Lạc Hi tinh tế nghĩ, nói đến đây, đã không có gì để nói, Lệ Dạ Kỳ và Mặc Bắc

Trần tính cách cực kỳ giống nhau, anh nhất định sẽ giúp đỡ anh em của mình,

không thể nghi ngờ.

Cho nên, hiện tại tình yêu của Cố Thiển và Thẩm Trường Thanh bốn bề thù địch

vây quanh sao?

Đêm dần khuya, cảm giác mát mẻ dày đặc.

Lệ Dạ Kỳ cõng cô vào biệt thự, đặt cô xuống đất. Anh xoay người nhìn bộ dạng

tâm sự nặng nề của cô, đưa tay xoa xoa đầu,nói: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa"

"A"

Đêm đó Yến Lạc Hi ngủ không ngon giấc, Cố Thiển trong mơ không ngừng khóc lóc cầu

xin cô giúp đỡ, cô chợt bừng tỉnh, tìm đến điện thoại di động trên đầu giường,

lúc này là năm giờ rưỡi sáng.

Cô đặt điện thoại trở lại đầu giường, ngơ ngác dựa vào bên cạnh, lại đột nhiên

bị sự lạnh lẽo của chiếc giường đánh thức, đưa tay chạm vào, Lệ Dạ Kỳ không có ở

đây.

Cô đột nhiên ngồi dậy, nhìn khoảng trống bên cạnh, hơi nhướng đôi mày thanh tú,

Lý Dạ Kỳ đâu rồi?

Cô nhấc chăn đứng dậy, mặc quần áo vào người, mở cửa đi ra ngoài, dưới lầu truyền

đến tiếng mở đóng cửa, cô bước nhanh đến lan can tầng hai, xuyên qua cửa sổ chạm

trần nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ đang đi về phía sau núi.

Bên ngoài trời còn tối, anh ra sau núi làm gì?

Ngôn Lạc Hi theo bản năng đi xuống lầu, đi đến bậc cuối cùng, cô đột nhiên dừng

lại, hiện tại cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn theo dõi anh sao?

Nói chung thì trong phim thần tượng đều có mấy cảnh rình rập thế này, nữ chính

sẽ gặp chuyện lớn, rồi làm ảnh hưởng quan hệ giữa hai người, vậy thì có nên đi



theo nữa không?

Tuy rằng lý trí nhắc nhở cô không

nên theo, nhưng hai chân của cô vẫn không tự chủ được bước về phía cổng.

Kéo cửa ra ngoài, gió lạnh phả vào mặt rót vào cổ áo, cô lạnh đến hắt xì mấy

cái, thuận tay lấy âu phục treo trên giá áo sát đất mặc vào, vội vàng đuổi theo

ra cửa.

Bình minh lên, trời vừa tờ

mờ sáng, cảnh núi rừng như một bức tranh mờ ảo.

Ngôn Lạc Hi lấy can đảm đi theo một đoạn đường, lại mất dấu Lệ Dạ Kỳ.

Không chỉ vậy, cô còn đánh mất luôn chính mình, bị lạc rồi!

Trong rừng không có đường, đại thụ chọc trời cao lớn đều giống nhau, cô hoàn toàn luống cuống, làm sao bây

giờ, cô sẽ bị nhốt ở đây sao?

“Sớm biết đã

không theo dõi anh, phim thần tượng đều là gạt người, nào có bắt gặp chuyện lớn gì, lạc đường mới

là chuyện lớn."Ngôn Lạc Hi vừa tìm ra ven đường thì thầm.

Kết quả dưới chân không để ý giẫm trượt, cả người lăn xuống chân núi, lăn vài

vòng, bị một gốc cây đại thụ ngăn cản đau đến chết đi sống lại, mở mắt nhìn phía dưới gốc cây đại thụ

chính là vách đá dựng đứng, cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.

Mẹ nó không đụng phải Lệ Dạ Kỳ "sớm biết tình nhân", chính mình thiếu

chút nữa mất mạng, vận khí củacô có bao nhiêu xui xẻo?

Đang nghĩ ngợi, phía trên bỗng nhiên truyền đến giọng trầm thấp quen thuộc."Đã điều tra đủ, toàn bộ đều trong

này?"

"Vâng, đại đội trưởng, những số liệu này đều là tựtôi xử lý, không có qua tay người khác,

bên trong còn có báo cáo giám định DNA Phó Du Nhiên và Lệ Du Nhiên, kết quả cho thấy độ phù hợp của hai người họ là 100%”

Giọng nữ khàn khàn mang theo quân nhân đặc biệt gọn

gàng lưu loát, thậm chí không xen lẫn cảm xúc cá nhân.

Ngôn Lạc Hi treo ở trên đại thụ, nghe được bọn họ đối thoại, suýt nữa từ trên

cây ngã xuống vách núi phía dưới.

Phim thần tượng mẹ nó là định luật máu chảy đầm đìa, nhìn xem, cô nghe thấy cái

gì?

Phó Du Nhiên cùng Lệ Du Nhiên DNA giám định phù hợp là 100%, như vậy chỉ có thể nói

rõ, bọn họ chính là cùng

một người.

Đêm hôm trước tại căn cứ bí mật, cô còn hỏi anh, nếu Phó Du Nhiên chính là Lệ Du



Nhiên làm sao bây giờ, anh còn

chém đinh chặt sắt nói Lệ Du Nhiên đã chết.

Hiện tại, cô thật muốn nhìn vẻ mặt của anh, hẳn là cảm thấy vừa mừng rỡ vừa bất

ngờ.

Sau một hồi trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, cuối cùng truyền đến

giọng nói điềm tĩnh của Lệ Dạ Kỳ, "Tôi biết rồi, vất vả cho cô”.

“Đại đội trưởng đừng khách sao, thay tôi chào hỏi chị dâu”

“Ừ”

Tiếng giày quân đội giẫm lên lá khô dần dần đi xa, Ngôn Lạc Hi đợi hồi lâu,

phía trên cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Lại qua một lát, tiếng bước chân

trầm ổn củangười đàn ông mới đi xa.

Mười mấy phút ngắn ngủi này, đối với Ngôn Lạc Hi mà nói lại phảng phất hơn một

thế kỷ, một trái tim bủn rủn khó chịu.

Cô ôm thân cây,

cố nén chân mềm nhũn, cẩn thận từng li từng tí leo lên, ngã ngồi trên đường núi, trước mắt co một trận mơ hồ.

Lệ Dạ Kỳ lén lút điều tra Phó Du Nhiên, như vậy đủ chứng minh, anh đang

hoài nghi thân phận của cô ấy, bây giờ chứng thực bọn họ cùng một người, anh sẽ làm như thế nào?

Trở lại biệt thự, đã gần tám giờ.

Dì Đông nhìn thấy cả người cô đều bị trầy da, trên chân chỉ còn lại một chiếc dép lê, bà liền hoảng hồn:”Phu nhân, làm sao vậy? Còn

không phải đang ngủ sao? Chẳng lẽ lại bị kéo đi lăn bụi cỏ? Tiên sinh này, thật

là không biết nặng nhẹ. Ủa không đúng, anh ta vừa ra ngoài từ sớm kia mà”

Yến Lạc Hi vừa nghe Lệ Dạ Kỳ đã ra ngoài, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cô đang rối bời, thật không

biết phải đối mặt với anh thế nào.

"Dì Đồng,con bị trượt chân ngã sau núi là vết thương nhẹ đừng nói cho Lệ đại thần biết, kẻo anh ấy lo lắng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK