Giọng nói của Mạc Bắc Thần rất dễ nhận biết, thậm chí êm tai rất dễ nghe. Cho dù là mới gặp nhau hai lần, hắn chỉ cần nói vài câu vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Cô dừng lại không thể không tò mò nhìn sang.
Trên sân thượng mát mẻ, ánh trăng trong trẻo kéo dài bóng người chồng lên nhau, tư thế của hai người họ mập mờ đến mức khiến hai má nóng bừng, cô không muốn nhìn thêm nữa nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Quay lại sân thượng, Cố Thiển đang mặc một chiếc váy đỏ làm nổi bật làn da của cô trông như kem, cằm bị đầu ngón tay người đàn ông kẹp vào giữa, trông vô cùng đáng thương.
Cô nghiêng đầu, cố gắng vứt bỏ bàn tay to kia, lại bị người đàn ông ngang ngược xoay trở lại, giọng nói đột nhiên không vui, "Hỏi em, câm rồi?"
Cố Thiển ngửa đầu, nhìn dung nhan tuấn mỹ như thần của người đàn ông, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại giống như núi sừng sững cao đến không thể chạm vào, cô thì thầm: "Không cẩn thận bị thương"
"Ai làm em bị thương?"
Mặc Bắc Thần nhìn vết trầy trên cằm cô đoán biết là móng tay phụ nữ làm cho bị thương.
Đại khái là bị bóp đau, trong con ngươi đen trắng phân minh của cô gái hiện lên ánh nước nhợt nhạt, buồn bực lại không được tự nhiên nói: "Không cần anh quan tâm!"
Mặc Bắc Trần lẳng lặng nhìn, trong mắt phượng hẹp dài bỗng dưng xẹt qua một tia cười nhạo, hắn chậm rãi buông cô ra, dáng người đứng thẳng như tùng bách trên vách núi, cao ngất thẳng tắp.
"Đã như vậy, ngày mai không cần đến đoàn làm phim làm việc nữa, chuẩn bị ra nước ngoài bồi dưỡng"
Cố Thiển khó có thể tin nhìn anh, đều nói đánh rắn đánh bảy tấc, ra nước ngoài học tập chính là bảy tấc của cô, cô gấp đến độ nắm lấy cổ tay Mặc Bắc Thần.
"Anh, anh đã đồng ý chỉ cần chị dâu giữ em lại, anh nhất định không đưa em ra nước ngoài, anh nói không giữ lời!"
Cô gái nhỏ vội vàng tranh luận, gương mặt đỏ bừng, không giống trước kia thấy bộ dáng anh liền sợ hãi rụt rè ngược lại làm lòng anh sinh ra cảm xúc khác thường.
"Không phải cứng rắn lắm sao? Không cần anh quản nữa?"
Cố Thiển rũ mí mắt xuống, bàn tay nắm chặt cổ tay anh vẫn tiếp tục dùng sức.
Thân là Mặc gia chủ, Mặc Bắc Trần có sự khống chế dục vọng rất mạnh, từ khi cô năm tuổi được cha anh Mặc Chiến Nam dẫn vào hào môn liền đã định cả đời cùng cô ở một chỗ.
Năm mười lăm tuổi Mặc Bắc Trần, đã là trong thiếu niên nổi bật hơn người, tướng mạo tuấn mỹ, tính cách trầm ổn, liên tục nhảy lớp, vừa xong đại học lại tiếp tục học tới tiến sĩ kinh tế.
Ở trước mặt người ngoài, anh cao cao tại thượng, lãnh quý xa cách, chỉ có cô biết lúc riêng tư, anh có bao nhiêu tàn ác đáng sợ.
Từ lúc cô bước vào Mặc gia, mười lăm năm nhân sinh đều phải chiếu theo kế hoạch của anh từng bước một đi tới, ngay cả cô mỗi ngày mặc quần áo gì, để kiểu tóc nào cũng đều muốn quản từng cái muốn nắm trong tay.
Người này, biến thái đến mức làm người ta giận sôi!
Cường độ trên tay bỗng dưng buông lỏng ra, Mặc Bắc Trần rũ mắt, thấy cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ủy khuất mếu máo, lã chã như khóc nhìn anh, trong lòng lập tức mềm nhũn.
"Anh, em biết sai rồi"
Cô là con thỏ trắng nhỏ được anh cẩn thận chăm sóc, từ lúc năm tuổi đến hai mươi tuổi anh đều kiểm soát mọi thứ về cô, cho rằng cô sẽ đi theo tương lai anh dự định, đi đến bên cạnh trở thành người phụ nữ duy nhất anh yêu.
Mấy ngày trước, tính tình của cô đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, lần đầu tiên cô cãi nhau với anh, nhất quyết đòi làm trợ lý cho Ngôn Lạc Hi.
Sự bất thường của cô khiến anh không vui, sau nhiều lần can thiệp vẫn bị khuất phục trước đôi mắt đẫm lệ, anh miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của cô.
Nhưng chỉ mới mấy ngày, cô đã mang theo vết thương trở về, làm sao không tức giận?
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nhận lỗi của cô, trong đầu có suy nghĩ, đột nhiên cúi người, đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô. Cô liền sợ hãi, vội vàng đẩy anh, giống như con thỏ trắng run rẩy ôm chặt đôi môi hoảng hốt bỏ chạy khỏi sân thượng.
Tiếng giày đế thấp chạm đất dần dần xa, Mặc Bắc Thần đơ người cứng ngắc trên sân thượng vẻ mặt chán nản, anh là ác quỷ sao? Hôn cô một cái đã sợ đến mức thành ra như vậy?
Ngôn Lạc Hi trở lại phòng không lâu, nhìn thấy Mặc Bắc Trần một thân lạnh lùng đi vào, cô theo bản năng hướng phía sau hắn nhìn một chút, không nhìn thấy người phụ nữ khi nãi mập mờ trên sân thượng. Trong lòng cô hoài nghi, chẳng lẽ là nhìn lầm?
Lệ Dạ Kỳ ngồi bên cạnh thấy cô cứ lơ đãng nhìn Mạc Bắc Thần, không nhịn được đưa tay xuống dưới gầm bàn, siết chặt mu bàn tay cô, quay đầu áp vào lưng cô, dán lên tai cô nói:"Thế nào? Em nhìn Bắc Thần như vậy là vì cậu ta đẹp trai hơn anh?"
Lời nói của ai đó mang theo sự ghen tuông, cùng với hơi thở nóng rực rơi vào trong ốc tai cô, tim cô không hiểu sao lại đập nhanh loạn nhịp.
Giương mắt nhìn lại, mọi người trên bàn ăn thần sắc khác nhau nhìn bọn họ, cô xấu hổ đẩy anh một cái, "Em muốn ăn cua"
Lệ Dạ Kỳ nhìn đôi tai đỏ ửng của coi, tâm tư nhộn nhạo, ngược lại cam tâm tình nguyện lấy một con cua béo ngậy tới, cầm dụng cụ gõ, lấy ra một miếng thịt hoàn chỉnh chấm nước sốt bỏ vào trong đĩa của cô.
Ngôn Lạc Hi cảm thấy mỹ mãn bắt đầu ăn, luận về trình độ lột và lấy thịt cua cô chỉ phục Lệ Dạ Kỳ.
Điền Linh Vân ngồi bên cạnh Ngôn Lạc Hi, Mạc Thần Dật ngồi bên tay trái, cảm thán một câu, "Xem ra Lệ tổng hôm nay dốc hết sức lực phát tán cơm chó, muốn đám cẩu độc thân chúng ta phải chịu 10.000 điểm trí mạng"
Mạc Thần Dật cười híp mắt tiến lại gần:"Điềm Vân Linh, cô muốn ăn cua thì cứ nói, tay cầm dao giải phẫu của tôi, thịt cua lột ra khẳng định hoàn mỹ hơn cả anh Bảy"
Điền Linh Vân nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, liếc xéo hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy ghét bỏ.
"Tôi không dám ăn thịt cua được bóc ra bởi đôi bàn tay hoàn hảo của anh.”
"Tại sao?"
"Tôi sẽ nghĩ nó là khối u ác tính được cắt ra từ trong đầu người nào đó"
Mạc Thần Dật tay ôm ngực, vẻ mặt bi phẫn nói: "Tim tôi đau quá men"
Phốc!
Bách Lý Dã ngồi bên cạnh Mạc Thần Dật, sắc mặt cổ quái buông đồ ăn đang gặm ngon lành xuống, nói: "Hai người có thể đừng nói khẩu vị nặng như vậy trong lúc ăn cơm không? Làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của người khác?"
Điền Linh Vân nhìn anh ta cười cười, "Đối với bác sĩ Mạc mà nói khẩu vị so với chúng ta còn nặng hơn. Tới hoa não lợn còn bình tĩnh ăn được, còn cái gì không dám ăn?"
"Ăn gì bổ đó"
"...."
So với sự ồn ào náo nhiệt ở đây, Lê Trang Trang ngồi cạnh Bách Lý Dã có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều, ánh mắt vô tình liếc nhìn Lệ Dạ Kỳ, trong mắt anh thuỷ chung dán chặt mỗi người phụ nữ bên cạnh.
Trái tim như bị ai vô hình bóp chặt, đau đến không thở được. Trước đây, trong buổi họp mặt riêng tư như vậy, cô ta luôn ngồi cạnh anh, chu đáo phục vụ rượu đồ ăn cho anh. Trong sự ghen tị trêu chọc của mọi người, còn nghĩ mình sau này sẽ trở thành vợ anh.
Ai biết Ngôn La Hi thế nào nửa đường xông ra, trực tiếp chiếm lấy vị trí Lệ phu nhân mà cô ta hằng đêm ao ước. Làm sao có thể không hận cô được?