"Anh...vừa nói cái gì?"
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng không thể tin được của cô, mềm lòng đến rối tinh rối mù, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, gần như thở dài nói: "Xin lỗi bà xã, lời nói buổi sáng đã làm em tổn thương"
Hơi thở nam tính ấm áp dày đặc vây quanh cô, trước mắt Ngôn Lạc Hi bịt kín một tầng sương mù, trong lòng ủy khuất lại chua xót, nước mắt thiếu chút nữa liền lăn xuống.
Cô nhắm mắt lại, trái tim khẽ run:"Anh tính nói cái gì?"
Lệ Dạ Kỳ ôm cô chặt hơn, cằm đặt trên vai cô, giọng nói càng mềm mại, "Bà xã, anh là đang nhận lỗi với em, dì Đông nói lời của anh làm tổn thương em. Xin lỗi, anh không có kinh nghiệm ở chung với con gái ăn nói quá trực tiếp không cố ý làm em đau lòng"
Để được Lệ Dạ Kỳ xin lỗi, đối với Ngôn Lạc Hi quả thực khó thể tin được.
Mà còn chân thành và tha thiết rất có thành ý nhận lỗi. Chỉ là cô không cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô, bất quá chỉ là nghĩa vụ cần làm.
"Anh không cần xin lỗi, tim em không phải thuỷ tinh dễ tổn thương đến vậy. Thật ra, anh có nói gì nữa cũng không quan trọng.
Ngay từ đầu, chúng ta cũng đâu phải đến với nhau vì tình cảm". Trái tim Ngôn Lạc Hi lạnh lẽo.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:"Vẫn giận anh sao?"
Ngôn Lạc Hi đẩy anh ra, cô ngẩng đầu nhìn bóng đêm mờ mịt, thản nhiên mở miệng.
"Lệ Dạ Kỳ, gần đây em luôn suy nghĩ, lúc đó em quyết định như vậy có phải là sai lầm hay không?
Lúc đó, cô nghe theo lời anh, cho rằng hôn nhân không tình yêu cũng không vấn đề, ít nhất có một cuộc sống bình yên an phận.
Sự thật là vậy, thời điểm hai người bắt đầu sống chung nhiều thứ chưa thể hoà hợp, ví như anh độc đoán và báo đạo đều khiến cô cảm thấy bất lực, cái chính là mất tự do.
Nếu không yêu sẽ không lo lắng, cũng sẽ không bị tổn thương.
Nhưng cán cân nghiêng ngả từ khi nào, khi cô đắm chìm bởi sự dịu dàng chiều chuộng của anh, nghĩ rằng anh cũng bị cô thu hút cho đến khi phát hiện ra anh vẫn luôn tỉnh táo từ đầu đến cuối.
Nỗi buồn lớn nhất trên đời là bạn yêu anh ấy nhưng anh ấy lại không yêu bạn.
Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nhìn cô, "Quyết định gì?
Ngôn Lạc Hi quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh, người này vô luận ngoại hình hay là điều kiện bản thân mà nói như long như phượng muốn yêu anh sẽ không do dự.
Nhưng nếu tình yêu của cô không được đáp lại một cách xứng đáng, cô thà đánh mất đi, cũng không muốn hèn mọn mà cầu xin.
"Chúng ta ly hôn đi"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, sắc mặt âm trầm một chút, giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong ngực:"Bà xã, em đang giận dỗi điều gì? Hôn nhân là trò trẻ con sao nói ly hôn là ly hôn?"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, trong lòng khó chịu như nhét một tảng đá, "Em không giận dỗi, kết hôn thử ba tháng chúng ta căn bản không thích hợp, cần gì phải ép buộc cùng một chỗ."
Lệ Dạ Kỳ đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh:"Chỗ nào không thích hợp?"
"......"
Ngôn Lạc Hi không cam lòng chịu thua:"Lệ Dạ Kỳ, lúc trước em đồng ý ở cùng anh bởi vì em sợ rắc rối chúng ta kết hôn em miễn cưỡng chấp nhận anh. Nhưng sống chung một thời gian càng phát hiện, anh khác xa người chồng lý tưởng trong lòng em"
Lệ Dạ Kỳ nghe hiểu được anh dường như bị cô ghét bỏ.
Tốt lắm!
"Được rồi, em muốn người chồng lý tưởng thế nào?" giọng nói của người đàn ông gần như phát ra từ kẽ răng.
Ngôn Lạc Hi không để ý đến ánh mắt muốn giết người của anh, thản nhiên nói: "Dù sao cũng không phải mẫu người như anh"
“……”
Đàm phán thất bại, Lệ Dạ Kỳ tức muốn hộc máu, chưa từng có ai khiến sự bực bội trong lòng anh dâng trào tới mức này. Ý định bóp cổ cô càng mạnh mẽ.
Trước khi mất khống chế cảm xúc, anh khởi động lại xe rồi phóng đi.
Ngôn Lạc Hi ngồi ở ghế phụ, tốc độ xe bão táp khiến cô căn bản không dám nhìn cảnh vật chạy như bay về phía sau ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt dây an toàn, trong nháy mắt cô thật sự cho rằng bọn họ sẽ chết.
Bentley màu đen một đường cấp tốc dừng ở trước biệt thự, Lệ Dạ Kỳ sắc mặt âm trầm, đối với Ngôn Lạc Hi đang nhắm chặt mắt lạnh lùng nói: "Xuống xe!"
Ngôn Lạc Hi mở to mắt, nhìn thấy biệt thự gần ngay trước mắt, cô có loại may mắn sống sót sau tai nạn, vừa lăn vừa bò xuống xe, vừa đứng vững, Bentley màu đen quay đầu vội vã chạy đi.
Ngôn Lạc Hi đứng trong gió đêm hơi lạnh, hốc mắt có chút đau, cô cũng không muốn cùng anh nháo thành như vậy, nhưng cô đã yêu, không muốn bị thương, chỉ có thể vụng về đẩy anh ra.
Trong bệnh viện, Mạc Thần Dật làm phẫu thuật xong trở về phòng làm việc, vừa mới đẩy cửa ra, thiếu chút nữa bị bình thần mặt đen trong phòng làm việc dọa cho tức giận, hắn vỗ ngực đi tới.
"Ôi, hôm nay mặt trời mọc phía tây, Lệ tổng trăm công nghìn việc cũng có thời gian tới đây"
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt, lạnh lùng nhìn:"Thu phục được tiểu thanh mai trúc mã của cậu chưa?"
Mạc Thần Dật lập tức biến sắc:"Anh vừa tới đã đâm vào chỗ đau của tôi? Cố ý nói tôi không làm được đúng không?"
Ngày đó Hoàn Á tổ chức tiệc Mạc Thần Dật đã cưỡng hôn Điền Linh Vân đổi lấy một đạp của cô ấy. Bây giờ nói tới, chỗ đó vẫn đau thấu xương, thật đúng là tiểu ma nữ!!
Lệ Dạ Kỳ ngậm điếu thuốc đứng lên, hít một hơi thật mạnh, sau đó dập tàn thuốc vào gạt tàn, anh chậm rãi phun khói, "Đi, tôi mời cậu đi uống rượu"
Trong phòng VIp xanh vàng rực rỡ, ngăn cách sự huyên náo và ồn ào của đại sảnh bên ngoài, Lệ Dạ Kỳ rầu rĩ uống hơn nửa chai rượu, khuôn mặt tuấn tú đã nhiễm một vệt đỏ nhạt.
Anh liếc Mạc Thần Dật đối diện, thản nhiên mở miệng: "Cậu biết phụ nữ bây giờ đang nghĩ gì không?
"A, Thất ca, anh mà cũng hỏi loại vấn đề này, anh mới từ trên trời rơi xuống hả?"
Mạc Thần Dật tin không nổi nhìn anh, Thất ca chưa từng phiền não về mấy chuyện này.
Lệ Dạ Kỳ không thèm nói.
Mạc Thần Dật sờ mũi:"Anh và Thất tẩu cãi nhau hả? Phó Du Nhiên xuất hiện, tôi biết hai người sớm muộn cũng có chuyện, chị dâu không phải người vô lý"
Lệ Dạ Kỳ híp mắt nhìn anh ta:"Không liên quan Phó Du Nhiên"
"Làm sao có thể? Theo như tôi biết, chị dâu không phải người cố tình gây sự, nếu không phải vì Phó Du Nhiên thì là Lệ Du Nhiên?"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt xuống, rầu rĩ uống rượu.
Mạc Thần Dật thấy thế, liền biết chính mình đoán đúng, anh ta nhìn Lệ Dạ Kỳ cẩn thận hỏi:"Thất ca, trong lòng anh chưa buông bỏ được Du Nhiên sao?"
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, thù lớn chưa báo, lấy cái gì buông bỏ? Anh tránh đi đề tài này, dứt khoát hỏi: "Thần Dật, làm cách để dỗ phụ nữ vui vẻ?"
"Đương nhiên là đưa túi rồi, túi, trị bách bệnh"