"Chồng???" Điền Linh Vân nghẹn họng nhìn Ngôn Lạc Hi, vẻ mặt mơ hồ:" Cậu đã kết hôn?"
Liếc nhìn vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của Điền Linh Vân, trong lòng Ngôn Lạc Hi rốt cục cân bằng một chút, cô nói: "Tối hôm qua tôi cũng mới biết"
"Cậu ngay cả chính mình kết hôn hay không kết hôn cũng không biết, bị ngốc à?" Điền Linh Vân vươn ngón tay ra dùng sức đâm vào trán của cô, quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngôn Lạc Hi xoa xoa chỗ bị chọc đau bĩu môi, noi: "Mình làm sao biết chứ, cậu nói, mình ngủ một giấc với người xa lạ, người ta đem tới giấy chứng nhận kết hôn đặt đó, cậu có cho là thật không?"
"Ây da, ngủ đều đã ngủ, bày trương giấy chứng nhận kết hôn như vậy là muốn chịu trách nhiệm với cậu." Điền Linh Vân viết chuyên mục tình cảm, bình thường lại thích hủy tam quan ngôn tình tiểu thuyết, cho nên ý tưởng thiên lãng mạn một chút.
Ngôn Lạc Hi muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút vẫn cứ nói: " Mình trước sau cho đó là trò đùa quái ác, cậu thử nghĩ coi trong tiểu thuyết ngôn tình có nữ chính nào bị ngủ mà người ta trực tiếp ném giấy chứng nhận như vậy không? Bọn họ chỉ ném tiền thôi!
"......"
Điền Linh Vân: "Cho nên bây giờ cô canh cánh trong lòng vì anh ta không ném tiền cho cậu sao?"
Ngôn Lạc Hi lườm một cái:" Mình đau lòng cứ thế mà trở thành người có chồng"
Điền Linh Vân đánh giá biệt thự, ở khu xa hoa tấc đất tấc vàng như vậy có được một căn biệt thự Bán Sơn, thân phận của đối phương không giàu thì quý, hơn nữa căn nhà này trang trí tuy rằng khiêm tốn, nhưng đồ dùng trong phòng khách đều là một nhãn hiệu xa xỉ cực đơn giản nổi tiếng.
Có thể thấy anh ta là người giàu có, cả đời nằm ở trong đống tiền tùy tiện tiêu xài.
"Phụ nữ có chồng, cậu cứ hưởng thụ đi, tôi thấy anh ta không hề rẻ chút nào. Vừa rồi anh ta mặc trang phục chỉ chiếc đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay ít nhất cũng mấy trăm vạn. "Điền Linh Vân ngoại trừ viết chuyên mục tình cảm, còn là một blogger nổi tiếng. Xuất phát từ quán tính nghề nghiệp, khi nhìn một người, thông thường trước tiên quét qua trang sức anh ta mặc và đeo.
Ngôn Lạc Hi khổ đại cừu thâm: "Anh ta có tiền là chuyện của anh ta, trong mắt tôi anh ta không khách gì là cầm thú"
Điền Linh Vân bắt chéo chân, nhìn cô một bộ oán khí sâu nặng bộ dáng, lại nhìn trên cổ dấu vết hôn chói mắt trong lòng hiểu ra ý nghĩa sâu sắc hai từ "cầm thú" này.
"Nếu không cầm thú sao có thể cắn nhiều dâu tây trên cổ cậu như vậy được!!?"
Ngôn Lạc Hi bị bạn chế nhạo đến mặt đỏ tới mang tai, lơ đãng nhớ tới tối hôm qua, anh mút ra vết hôn trên người cô, ngay cả đùi cũng không buông tha, hưng phấn đến mức giống như mấy đời chưa từng có phụ nữ.
"Nhị Lạc đang suy nghĩ chuyện xấu hổ gì vậy mặt cậu đỏ như trái cà chua sắp chín tới nơi rồi kìa" Điền Linh Vân cười híp mắt trêu ghẹo nói.
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần lại, cô vỗ vỗ hai má, trừng mắt nhìn một cái nói sang chuyện khác: "Quần áo đâu?"
Điền Linh Vân đưa đến một túi vải dệt cho cô. "Cũng may là tôi còn giữ đồ của cậu, à đúng rồi, hôm qua tại sao fan Lý Trí Viện tấn công cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Lạc Hi nhận lấy túi xách lật xem, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi đi thay quần áo trước, lát nữa cậu đưa tôi đến bệnh viện trung tâm một chuyến"
Ngôn Lạc Hi xách túi lên lầu, đứng ở bên ngoài phòng ngủ chính chần chờ một chút, bước chân chuyển hướng phòng khách trước đó. Cô rốt cuộc không có biện pháp bước vào phòng ngủ chính đối mặt với chuyện đã xảy ra tối qua.
Thay quần áo xong xuống lầu, cô và Điền Linh Vân cùng đi ra ngoài.
Trong xe, Ngôn Lạc Hi đem chân tướng sự tình đại khái kể qua một lần, cùng tin tức trên weibo không sai biệt lắm.
Điền Linh Vân liếc mắt nhìn trên trán cô cùng khóe miệng bị thương, xế chiều ngày hôm qua cô bị tấn công, hôm nay video bị người chặn lại tin tức chưa lan truyện quá rộng. Với năng lực hiện tại của Lục Chiêu Nhiên, vẫn chưa làm được. Huống hồ, khi chuyện xảy ra, hắn còn đang cấp cứu trong bệnh viện. Cho nên vị đại nhân vật thần bí chặn video sau lưng không biết có phải là ông xã rẻ tiền của Nhị Lạc hay không nhỉ?
"Lý Trí Viện bây giờ là nghệ sĩ được công ty các cậu nâng đỡ, nghe nói Lục Chiêu Nhiên đem tất cả tài nguyên đều dồn hết lên người cô ta, muốn nâng cô ta thành Lê Trang Trang thứ hai, nhưng tôi thấy với diện mạo và diễn xuất kiểu đó thì rất khó."
"Cô ta có thể trở thành Lê Trang Trang thứ hai hay không mặc kệ, dám chạm tới giới hạn của mình, mình quyết không nhượng bộ. "Ngôn Lạc Hi lạnh lùng nói.
Điền Linh Vân nhìn cô: "Cậu dư định làm gì?"
"Người không phạm ta, ta không phạm người, từ hôm nay trở đi tất cả thử vai đều báo danh vô luận nhân vật lớn nhỏ cũng sẽ đoạt về." Ngôn Lạc Hi nói, nếu bên ngoài đồn đãi cô cùng tân tấn Tiểu Hoa Lý Trí Viện bất hòa, cô liền chứng thực lời đồn đãi này. Cô muốn cho Lý Trí Viện biết, đắc tội với cô kết cục chính là làm một vật trang trí hữu danh vô thực.
Điền Linh Vân tin tưởng thực lực của cô, nói: "Cậu cuối cùng cũng chịu đánh trả, tôi ngồi đây chờ đến này cậu vả vào mặt trà xanh"
Hai người bạn thân nhìn nhau cười, xe chạy như bay về phía bệnh viện trung tâm. Nửa giờ sau dừng ở cửa sau, Ngôn Lạc Hi sau khi cải trang đẩy cửa xuống Điền Linh Vân hạ cửa sổ gọi cô lại, "Nhị Lạc, cẩn thận một chút, không nên bị phóng viên chụp được"
Ngôn Lạc Hi ra dấu OK với cô, xoay người bước nhanh cửa sau bệnh viện, hỏi phòng bệnh của Lục Chiêu Nhiên ở bàn y tế rồi đi thang máy lên lầu. Cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đến thăm hắn ta, có một số việc nên trực tiếp kết thúc.
Đi ra ngoài phòng bệnh, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào. Lục Chiêu Nhiên đã tỉnh, đang xem tin tức trên mạng nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy người phụ nữ trang bị kĩ lưỡng liếc mắt một cái liền nhận ra cô, "Lạc Lạc, em đến rồi à?"
Giọng nói của người đàn ông, quả nhiên là thiên hồi bách chuyển, tựa hồ đã đợi chờ cô một ngàn năm thâm tình khiến người ta nổi cả da gà.
Cô tháo mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống, chậm rãi đi tới bên giường, nhìn trên đầu hắn quấn một vòng băng gạc, sau gáy mơ hồ có vết máu chảy râ, cô nói: "Vết thương khá hơn chưa, bác sĩ nói thế nào?"
"Ngoại trừ vết thương ở gáy, chỉ có chấn động não nhẹ, không có gì đáng ngại. Tối hôm qua anh tỉnh lại gọi điện thoại cho em, sao em không nghe máy? Anh còn gửi tin nhắn em cũng không trả lời. " Lục Chiêu Nhiên phàn nàn. Ngôn Lạc Hi nhìn tinh thần hắn vẫn còn tốt, cô ngồi xuống ghế bên giường bệnh, nhìn vẻ mặt hắn có chút hoảng loạn.
Ngôn Lạc Hi hời hợt không để ý đến ánh mắt ảm đạm của Lục Chiêu Nhiên, tiếp tục nói: "Ba năm trước, lúc anh mở công ty, chúng ta đã ký hợp đồng, tôi tính toán thời gian một chút, hợp đồng của tôi sắp hết hạn và tôi không có ý định ký hợp đồng tiếp nữa."
Lục Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, khó có thể tin: "Lạc Lạc, em thật sự muốn bỏ anh mà đi sao?"
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nhìn hắn, dùng ngữ khí trần thuật nói: "Khi anh để Lý Trí Viện leo lên giường, anh cũng đã từ bỏ tôi từ bỏ tình cảm giữa chúng ta. Anh biết đấy, thái độ của tôi đối với tình cảm không phải trắng cũng là đen, tuyệt đối không tha thứ cho sự tồn tại của khu vực màu xám."