Chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ dẫn đến hôn nhân tốt đẹp mà thôi, tại sao cuối cùng mọi chuyện lại đi theo chiều hướng ngoài tầm kiểm soát?
Bỗng dưng, một cỗ lực đẩy cô ngã xuống đất, kính râm ném ra thật xa, cô quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, người đụng trúng cô đi một quãng đường dài rồi gấp gấp quay lại, đỡ cô ngồi dậy nói: "Cô, cô không sao chứ?"
Đợi nhìn rõ mặt cô, người nọ kinh ngạc nói: "Cô, cô là đại minh tinh Ngôn Lạc Hi?"
Ngôn Lạc Hi còn chưa có phản ứng, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của người đàn ông, "Không phải, chỉ là giống Ngôn Lạc Hi mà thôi"
Người nọ quay đầu nhìn lại, người đàn ông hào quang sáng chói trước mặt còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo đã khom lưng ôm lấy người phụ nữ đang ngồi dưới đất, bước nhanh đến chiếc Land Rover màu trắng dừng ở ven đường, đặt người phụ nữ vào ghế phụ.
Chờ người đàn ông trở về nhặt túi xách và kính râm, người nọ mới nhận ra kích động tột đỉnh:"Anh, anh là ảnh đế Bạch Kiêu đúng không?"
Bạch Kiêu nhíu mày:"Tôi không phải, chỉ là giống Bạch Kiêu thôi"
Anh thản nhiên nói, rồi lên xe, chiếc Land Rover tuyệt trần phóng đi xa, người nọ mới kịp phản ứng, "Đậu má, tôi vừa nhìn thấy hai đại minh tinh, bọn họ đang yêu đương sao?"
Trong xe, Bạch Kiêu nghiêng đầu nhìn Ngôn Lạc Hi, "Lạc Hi, có bị thương không?"
Ngôn Lạc Hi thất hồn lạc phách nhìn về phía trước, đèn đường sáng ngời chiếu vào, đâm vào mắt cô đau nhức, cô đưa tay chặn ánh đèn, tim đập mạnh hỏi:
"Bạch Kiêu, người sống vì sao mệt mỏi như vậy?"
Nghe giọng cô nản lòng thoái chí, Bạch Kiêu đau lòng,
"Bởi vì người ăn ngũ cốc hoa màu, ăn vào bụng phải tiêu hóa, đương nhiên sẽ mệt"
Đây là lần đầu tiên Ngôn Lạc Hi nghe được lời giải thích quái quỷ như vậy, cô buông cánh tay xuống, "Bạch Kiêu, sao anh lại ở bên ngoài nhà của em?"
"Anh không yên tâm để em đi cùng Phó tổng đó liền đi theo tới đây, em thế nào? Ổn chứ?"
Vẻ mặt của cô đã nói rõ hết thảy, căn bản không giống người thật sự ổn.
"A, em không sao". Ngôn Lạc Hi ra vẻ thoải mái
"Giống như anh nói, con người còn sống, tất cả thần kinh đều vận động, hơn nữa chúng ta diễn những vai khác nhau, thỉnh thoảng tâm thần phân liệt một chút, chỉ cần trở lại hình dáng ban đầu là được rồi."
Bạch Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này đang nói cái gì vậy? Nhưng sự mất mát trong lòng cứ thế dâng trào, xem ra cô không hè coi là người có thể chia sẻ.
"Lạc Hi, bây giờ còn sớm, anh dẫn em đi một nơi"
"Đi đâu?"
"Bí mật"
Bạch Kiêu thần bí nói, sau đó đạp chân ga, Land Rover màu trắng tuyệt trần bỏ đi trong bóng đêm.
……
"Chú ý bậc thang phía trước, chậm một chút, không được mở mắt nha".
Bạch Kiêu hai tay che mắt nàng, hai người từng bậc từng bậc đi lên.
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi không nhìn thấy, hai tay nắm chặt cổ tay Bạch Kiêu, bất an hỏi: "Bạch Kiêu, tới chưa?"
"Ừ, nhanh thôi, đừng có gấp, sắp tới rồi. "Bạch Kiêu rũ mắt nhìn cô, ngoại trừ diễn xuất, đây là lần đầu tiên bọn họ cách nhau gần như vậy, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ người cô.
Hai người lại đi hơn mười bước, Bạch Kiêu nhắc nhở cô, "Bước lớn hơn một chút, hơi lắc lư, nhưng đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Lạc Hi đi theo chỉ thị của Bạch Kiêu bước một bước dài, sau đó cảm giác dưới chân lay động, vội vàng nắm chặt tay Bạch Kiêu hơn nữa, "Bạch Kiêu, đây là nơi nào vậy, sao lại lắc mạnh như vậy?"
"Chờ một chút em sẽ biết. "Bạch Kiêu ra dấu tay, sau đó bịt mắt cô, ngồi xuống ghế bên cạnh, xung quanh vẫn lắc lư, rất nhanh lại dừng lại.
Bạch Kiêu bỗng nhiên rút tay ra, cười nói: "Có thể mở mắt rồi"
Ngôn Lạc Hi mở to mắt, trước mắt có chút sương mù, cô chớp chớp mắt, phát hiện bọn họ đang ở trong đu quay hình rương kiệu, lúc này đang dừng ở điểm cao nhất, dưới thân là một biển đèn lấp lánh.
"Oa, đẹp quá."
Ngôn Lạc Hi nằm bò trên cửa kính, bị ánh đèn biển trước mắt mê hoặc tạm thời quên đi phiền não.
"Em chưa từng ngồi đu quay vào buổi tối, lại không biết thì ra cảnh sắc buổi tối đẹp như vậy."
Bạch Kiêu nhìn nàng mặt mày hớn hở, nói: "Nếu thích, lần sau chúng ta lại đến"
Ngôn Lạc Hi giật mình, lập tức đáp: "Được, Bạch Kiêu, anh mau nhìn ngọn hải đăng bên kia phát ra ánh sáng, có bảy màu, giống như thang trời, đẹp quá"
Bạch Kiêu nhìn theo ngón tay nàng, cũng thấy ngọn hải đăng xa xa, "Rất đẹp, tựa như tiên cảnh"
"Đúng đúng đúng, Bạch Kiêu, anh nói xem nếu em hét lên, có thể làm ngươi giật nảy mình không?" Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn anh, nhưng bởi vì cách quá gần, không hiểu sao lại có chút mập mờ.
Cô vội vàng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Bạch Kiêu ngẩn ra, tâm thần bỗng rối loạn, làm bộ bịt tai:"Em hét đi, chỉ cần không dọa người qua đường là được"
Ngôn Lạc Hi hít sâu một hơi, hờn dỗi tồn đọng ở ngực không phát tiết một chút, cô nhất định bị nghẹn đến
điên, chính mình như vậy không có biện pháp làm như không có việc gì trở lại bên người Lệ Dạ Kỳ.
"A! "Ngôn Lạc Hi che lỗ tai lớn tiếng thét chói tai. Quả nhiên, kêu lên là tốt rồi, cô che lỗ tai tiếp tục la to.
"A a a a!"
Bạch Kiêu phía sau, chẳng biết từ lúc nào đã buông cánh tay xuống, tựa vào trong rương kiệu, nhìn cô hắng giọng gào thét, chấn đến mặt đỏ cổ thô, thế nhưng phá lệ sẽ cảm thấy đáng yêu.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, không phải sao?
Thích cô, không nhất định phải có được cô, ở bên cạnh cô, lúc cô khổ sở dẫn cô ra ngoài phát tiết, lúc cô vui vẻ cùng cô vui vẻ, như vậy là tốt rồi.
Từ đu quay xuống, tâm tình Ngôn Lạc Hi đã thoải mái hơn không ít, cô nói với Bạch Kiêu: "Bạch Kiêu, cám ơn anh, nếu không phải anh ở bên em, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ"
"Anh mới phải cám ơn em".Để cho ta thêm một hồi ức, tốt đẹp sau nhớ tới đêm nay, cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào đi.
Bạch Kiêu lái xe đưa Ngôn Lạc Hi về biệt thự Bán Sơn, xe dừng ở ven đường, Ngôn Lạc Hi cởi dây an toàn, vừa muốn xuống xe đã bị Bạch Kiêu bắt lấy cổ tay,
"Lạc Hi"
Động tác của Ngôn Lạc Hi dừng lại, quay đầu lại nhìn anh, trải qua đêm nay, cô đã coi anh là tri kỷ.
"Sao vậy?"
"Nếu trong lòng có nghi vấn, hãy hỏi, đừng che giấu nó đi, chúng ta cũng là những con người bình thường không nói ra tâm trạng của mình, người khác vĩnh viễn không hiểu được em đang nghĩ gì, một mình khổ sở như vậy, có phải rất ngốc không?"
Có lẽ sau đêm nay, cô và Lệ Dạ Kỳ hoà hảo, cô cũng sẽ không bao giờ cần sự quan tâm an ủi của anh nữa.