Cái chết của Du Nhiên và Tịch Uyên đã đặt nặng xiềng xích trong lòng anh, nhiều năm như vậy, anh luôn nghĩ nếu không trả được thù cho bọn họ, cả đời làm sao an tâm, vui vẻ mà sống?
Rồi một ngày, cô vô tình bước vào cuộc đời anh, khiến cho trái tim băng giá bỗng chốc rung động. Anh nghĩ cho dù là gánh nặng cũng nên để mình hạnh phúc.
Cô là con gái của Phó Tuyền thì sao? Cô là cô, Phó Tuyền là Phó Tuyền, điểm này anh rất rõ ràng.
Ngôn Lạc Hi giật mình:"Chấp niệm gì?"
"Sau này sẽ nói em biết". Lệ Dạ Kỳ vuốt ve ngón tay cô, cụp mắt xuống lại thoáng nhìn cổ áo hơi rộng của cô, trước ngực trắng nõn khiến hô hấp anh dồn dập.
"Em phải mau chóng khoẻ lại, anh có một giấc mơ cần em và anh cùng anh hoàn thành"
Ngôn Lạc Hi ngây dại:"Giấc mơ gì?"
Lệ Dạ Kỳ cười như một con hồ ly, hơi híp mắt nói:"Anh muốn thành lập một đội bóng đá riêng"
Ngôn Lạc Hi theo bản năng liền cho rằng, anh là muốn cô giúp quản lý đôi bóng đá, nhưng cô không có kinh nghiệm, lại nói..."Em chỉ thích bóng rổ thôi, hồi còn đi học thần tượng Lưu Xuyên Phong, trường của bọn em thường tổ chức thi đấu, em thích nhất Tần học trưởng, anh ấy chơi bóng rổ đặc biệt lợi hại."
Tần học trưởng là cái quỷ gì, phải lưu ý!
Thấy cô lải nhải nói có bao nhiêu yêu thích Tần học trưởng, Lệ Dạ Kỳ trong lòng bốc lên tầng bong bóng
chua xót, anh bỗng nhiên cúi đầu che lại môi cô, Ngôn Lạc Hi đôi mắt mở to, phản xạ có điều kiện lui ra, che
miệng, mặt đỏ hỏi: "Sao anh lại hôn em?"
Lệ Dạ Kỳ hài lòng nhìn sự chú ý của cô lại một lần nữa quay về trên người anh, môi anh khẽ nhếch:"Bà xã, chúng ta đang nói về đội bóng đá"
"À, nếu anh muốn thành lập đội bóng đá, em không có thờ gian giúp anh xử lý đâu nhưng Điền Linh Vân thì có, cô ấy quen biết rất nhiều quản lý chuyên nghiệp, em sẽ tìm cô ấy hỏi thử giúp anh"
Ngôn Lạc Hi liếc anh, nhìn thân hình thon dài cùng với khí độ sang trọng, cũng không giống người thích bóng đá, sao đột nhiên lại quan tâm tới nó?
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi lắc đầu:"Nguyện vọng này chỉ có vợ anh mới giúp được anh thôi".
"Hả? "Ngôn Lạc Hi mê mang nhìn, anh có phải đang nói về bóng đá không vậy?
Lệ Dạ Kỳ bị dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của cô lấy lòng, anh cười tủm tỉm nói: "Từ giờ trở đi, một năm ôm hai đứa, nhiều nhất mười năm là có thể thành lập một đội bóng"
Một năm ôm hai đứa, nhiều nhất mười năm là có thể thành lập một đội bóng đá?
Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên phản ứng lại, hiểu vì sao lại nói chỉ có cô giúp anh được.
Cô lập tức đỏ mặt đến dưới cổ, che mặt xấu hổ phẫn nộ nói: "Em không phải heo nái."
"Em là heo nái đáng yêu của anh. "Lệ Dạ Kỳ ghé qua, thấp giọng nói bên tai cô.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Nằm viện hai ngày, Ngôn Lạc Hi không đề cập tới lời Phó Du Nhiên nói với cô ngày đó, ngày xuất viện, Tiết Thục Dĩnh tự mình tới đón, thấy cô khôi phục như lúc ban đầu bà mới yên tâm.
"Mẹ đã rất lo cho con, thấy con khoẻ mạnh, mẹ mới an lòng". Tiết Thục Dĩnh cười híp mắt nói.
Ngôn Lạc Hi áy náy: "Xin lỗi, con để em lo lắng rồi"
"Đứa nhỏ ngốc, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy"
Tiết Thục Dĩnh lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân bỏ vào túi, đứa trẻ này thật sự làm người ta đau lòng muốn chết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
"Mẹ, để con". Ngôn Lạc Hi vội vàng muốn đi lấy, lại bị Tiết Thục Dĩnh cầm cổ tay.
"Đã bảo con đừng khách khí, nhưng sao lại mang kịch bản tới đây? Có bé tội nghiệp, bệnh như vậy cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt. "
Tiết Thục Dĩnh dạo gần đây toàn xem phim truyền hình mà Ngôn Lạc Hi đóng, đứa trẻ này càng ngày càng tiến bộ.
Cho dù là người thường cũng nhìn thấy, nghị lực phấn đấu của cô rất cao, trước ống kính vô cùng bình tĩnh, chỉ không ngờ đời tư cô lại cơ cực đến vậy.
Khó trách Tiểu Thất lại thích cô như thế.
Giới trẻ bây giờ ít ai như vậy, không kiêu ngạo, khiêm tốn từng bước từng bước dùng thực lực tiến lên phía trước, người như vậy sao có thể không yêu thích?
Ngôn Lạc Hi ngượng ngùng nói:"Con chỉ cảm thấy buồn chán nên lấy kịch bản ra xem giết thời gian"
Tiết Thục Dĩnh tiện tay lật xem, mặt trên tràn đầy bút ký, bà sẵng giọng: "Nếu ai cũng giết thời gian như con thì đạo diễn đang ngủ cũng phải tỉnh cười"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Thu dọn đồ đạc xong, Điền Linh Vân đã làm xong thủ tục xuất viện, quay lại nhìn thấy Tiết Thục Dĩnh ở đây, cô cúi đầu chào hỏi.
Tiết Thục Dĩnh hai mắt sáng ngời, nhiệt tình nói: "Đây không phải con gái Điền gia sao?"
Điền Linh Vân bị sự nhiệt tình của bà làm cho chân tay luống cuống, gãi đầu:"Lệ bá mẫu, ba mẹ con đều rất tốt, cũng thường xuyên nhắc tới hai người"
"Mấy ngày trước, còn nói với thủ trưởng về ba mẹ con, năm đó vội vàng dọn ra khỏi đại viện, chớp mắt mười mấy năm các con đã trưởng thành, chúng tôi đều già rồi. "Tiết Thục Dĩnh cảm thán nói.
"Bá mẫu vẫn còn trẻ như vậy, con vừa rồi nhìn thoáng qua còn tưởng chị gái của Lệ nhị thiếu. "Điền Linh Vân miệng ngọt như bôi mật.
Tiết Thục Dĩnh cười nói: "Nhìn cái miệng nhỏ này ngọt ngào kìa."
Điền Linh Vân đưa thủ tục xuất viện cho Ngôn Lạc Hi, "Nhị Lạc, thủ tục đã làm xong, phòng làm việc của tôi xảy ra chút chuyện, chắc không thể đưa cậu về, nhớ rõ ngày mai tổ chức nghi thức khởi động máy, buổi sáng tôi qua đón cậu"
"Không sao, mẹ tới đón tôi rồi, cậu về làm việc đi."
Ngôn Lạc Hi biết Điền Linh Vân bề bộn nhiều việc, lần này đi tuần lễ thời trang thu thập rất nhiều tư liệu, còn vài văn án muốn viết lại phải vội vàng sắp xếp chuyện của cô.
Hai ngày nay cô suy nghĩ, có nên mời người đại diện
hay không, ít nhất Điền Linh Vân không cần vất vả như vậy.
Điền Linh Vân khom lưng với Tiết Thục Dĩnh, "Bác gái, vậy phiền bác đưa Nhị Lạc về nhà"
"Không phiền không phiền, Nhị Lạc là con dâu ngoan ngoãn ta, con cứ an tâm đi làm việc đi. "Tiết Thục Dĩnh khoát tay áo, càng yêu thích Điền Linh Vân, quả nhiên vật họp theo loài, bằng hữu của con dâu ngoan sao có thể kém?
Điền Linh Vân nhìn bộ dáng thân thiết mẹ chồng nàng dâu, rốt cục yên tâm, xoay người vội vàng rời đi.
"Mẹ, mẹ chờ con chút, con qua phòng bên cạnh nói với trợ lý một tiếng". Ngôn Lạc Hi lo lắng cho Cố Thiển nói xong với Tiết Thục Dĩnh, liền đi vào kế bên.
Sắc mặt Cố Thiển so với hai ngày trước khá hơn một chút, nhưng tinh thần vẫn uể oải không phấn chấn. Cô có nghe nói Mặc Bắc Trần lui tới nhiều lần, Cố Thiển cũng không chịu gặp anh ta.
Cứ tiếp tục như vậy, kiên nhẫn của Mặc Bắc Trần hao hết, không chừng sẽ không để nàng tự quyết nữa.
"Thiển Thiển, chị phải xuất viện, ngày mai khởi động nghi thức bấm máy <<Mùa hè đến>> chị hi vọng có thể nhìn thấy em bên cạnh". Ngôn Lạc Hi ngồi xuống bên giường bệnh.
Cơ thể Cố Thiển gần như đã bình phục, nhưng điều khiến cô đau lòng nhất là trong thời gian này cô gái khó thể nên bình thường như trước.
Cố Thiển ngẩng đầu nhìn Ngôn Lạc Hi, cô biết bây giờ không thể tiếp tục chán nản nữa, mặc kệ không muốn chấp nhận hiện thực cũng không thay đổi được sự thật cô và anh trai đã phát sinh quan hệ.
"Chị Lạc Hi, em......"
"Tỉnh táo lại, Thiển Thiển đời còn rất dài nếu em không học được cách buông tha chính mình sẽ rất khổ sở."
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng cầm tay Cố Thiển.
Cố Thiển thật sự không biết đối mặt với Mặc Bắc Trần thế nào, còn có Thẩm Trường Thanh nữa..
"Chị Lạc Hi, em sẽ chia tay với Thẩm Trường Thanh" Cố Thiển nghẹn ngào nói.
Ngôn Lạc Hi không cảm thấy bất ngờ nói:"Nếu em đã có quyết định rồi cứ làm theo những gì mình muốn"
"Chị Lạc Hi, ngày mai nghi thức khởi động máy em sẽ đến, chị có thể giúp em hẹn Thẩm Trường Thanh được không?"
"Được"